Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 170

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:18:16
Lượt xem: 109

Cô vừa nói như vậy, mẹ Dung đang quét sân ở gần đó lập tức đảo mắt sang.

“Hử, lão Dung, ai gửi thư cho ông vậy? Ông mà cũng có bạn gửi thư hả? Còn gửi đến tận đây luôn?”

“Sao bà lại dùng cái từ “mà cũng có” hả? Làm như tôi không có bạn bè ấy.” Dung Văn Minh trả lời một câu, sau đó lại cười bảo: “Nhưng mà hai bức thư này đúng thật không phải của tôi, là báo xã với nhà xuất bản gửi thư cho Yên Yên. Phải rồi, có cả tiền nhuận bút nữa này.”

Mẹ Dung vừa nghe thế thì trên mặt lập tức tràn đầy khiếp sợ: “Ông nói là báo xã gửi tiền cho con gái chúng ta sao? Được bao nhiêu tiền?”

Dung Văn Minh lập tức đưa đồ qua: “Tự bà xem đi, đảm bảo bị dọa sốc luôn.”

Mẹ Dung lập tức đưa hai bức thư cho con gái nhà mình.

Sau đó mới lật tờ đơn gửi tiền ra xem, lúc nhìn thấy con số ghi bên trên, mặt mày tràn đầy sự vui sướng: “Nhiều như vậy? Tận 50 đồng tiền luôn này!”

Dung Văn Minh nhìn bộ dáng vui sướng của bạn già, cười nói: “Bà xem tờ còn lại đi.”

Mẹ Dung thấy ông bảo vậy, lập tức bỏ một tờ khác ra xem.

Lúc bà nhìn thấy con số ghi bên trên, đôi mắt trừng to, tỏ vẻ không thể tin rồi: “Trời, nhiều như vậy? Có phải họ ghi nhầm hay không?”

Con gái bà đã viết cái gì vậy? Mà có thể nhận nhiều tiền như thế?

Dung Văn Minh không thích lời nói này cho lắm: “Sao mà nhầm được chứ? Bà thấy có ai lại đi trả nhầm nhiều tiền như thế không? Bọn họ đưa nhiều như vậy, chứng tỏ là do con gái tôi viết bài giỏi.”

Mẹ Dung kích động không kìm nén được: “Nhưng mà thật sự quá nhiều…..”

Dung Văn Minh:....

Thực ra khi nãy ông cũng có kích động một chút.

“Yên Yên, trong thư viết gì vậy?” Mẹ Dung tràn ngập hưng phấn nhìn sang con gái.

Mấy phút như vậy, Dung Yên đã đọc thư xong rồi.

“Mẹ, 50 đồng là tiền cọc ban đầu thôi, bên họ tự đề ra trước, về sau có thể còn được nhiều hơn. Thư của báo xã là để thúc giục bản thảo, còn bên nhà xuất bản nhìn trúng truyện tranh con vẽ, bọn họ khen nét tranh đẹp, nội dung cũng tốt, cho nên không ngại trả nhiều tiền….Nếu số sau doanh số tăng lên thì bọn họ sẽ cho nhiều thêm.”

Thế mới nói, truyện tranh thực sự rất dễ kiếm tiền.

Bên kia một lần in ấn là 10.000 bản cho 1 tập, mà cô còn gửi cho bọn họ 3 tập, tức là chỉ mới đầu đã in ra 30.000 bản.

Tiền nhuận bút được trả 8%, một quyển truyện bán 8 hào, tính ra là lần này cô được nhận 1920 đồng tiền.

Chủ yếu là vì 1 tập truyện cô vẽ rất dày, chất lượng cũng tốt, cho nên bọn họ mới đồng ý trả giá cao như vậy.

Mẹ Dung nghe thấy con gái nói thế thì hít sâu một hơi: “Còn có thể nhiều hơn nữa sao? Trời ơi, con tùy tiện vẽ một chút mà có thể đắt như vậy?”

Dung Yên giải thích: “Đó là vì con vẽ hay, nhưng giá bán lại bằng với những sách khác, người ta mua nhiều, con cũng sẽ nhận được tiền nhuận bút nhiều hơn”

Mẹ Dung kích động: “Ôi, mẹ kích động muốn c.h.ế.t rồi này….Trách không được ai cũng muốn đi làm nghề văn hóa.” Một lần kiếm tiền, có thể kiếm được số tiền người ta phải làm lụng cả mấy năm.

Công nhân ở nhà máy đi làm cả một năm cũng không kiếm được đến 400 đồng tiền.

Với cái tốc độ như thế này, có phải không bao lâu nữa bọn họ sẽ trả được hết nợ mua nhà rồi phải không?

Dung Yên nhìn mẹ mình như vậy thì bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ đừng kích động nữa, phải chú ý thân thể, về sau con còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, mẹ phải học cách bình tĩnh đi.”

Mẹ Dung trợn trắng mắt với con gái một cái.

Còn bình tĩnh? Ai nhìn thấy nhiều tiền như thế mà có thể bình tĩnh được chứ?

Trừ phi kẻ đó có núi vàng núi bạc ở trong nhà.

“Được rồi, con mau đi cất đồ đi, mẹ thấy ngày mai chúng ta đi lấy tiền ra rồi giữ trong người mới tốt.”

Dung Yên cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu: “Để mai con đi lấy.”

Sau đó cầm lấy hai đơn gửi tiền.

Nhìn con số bên trên, trong lòng cô vẫn có sự hân hoan nho nhỏ.

Chưa từng nghĩ tới có một ngày, người từng có giá trị hàng tỷ như cô lại có thể vì 2.000 đồng tiền mà vui vẻ không nhịn được.

Dung Văn Minh cười bảo: “Đây là chuyện vui lớn của nhà chúng ta, tối nay phải nấu cái gì ngon ăn chúc mừng mới được.”

Đối với đề nghị này đương nhiên mẹ Dung vô cùng tán thành, bà gật đầu: “Được, buổi tối…..Giết gà hầm canh uống đi. Bồi bổ đầu óc cho Yên Yên.”

Bà cực kỳ đắc ý nghĩ…..Có con gái nhà ai mà lợi hại được như thế chứ? Tùy tiện viết một chút liền có thể kiếm rất nhiều tiền.

Dung Yên nghe thấy bốn chữ “bồi bổ đầu óc” của mẹ mình, khóe miệng không nhịn được co giật.

Cô mà cũng cần bồi bổ đầu óc à?

Được rồi, được rồi. Mẹ cô vui là được.

Buổi chiều ba anh em Tần gia về nhà lập tức cảm nhận được bầu không khí khác với mọi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-170.html.]

Nhưng mà lần này không chờ bọn họ hỏi thì mẹ Dung đã đem chuyện Dung Yên viết bản thảo kiếm được tiền nói ra ngoài, kiếm được bao nhiêu tiền cũng nói luôn.

Ba anh em Tần gia khiếp sợ không thôi, đặc biệt là cặp song sinh Tần Dư và Tần Mai.

Đối với hai đứa mà nói, 50 đồng là một con số rất lớn rồi, thế mà chị dâu một lần kiếm được tận 2.000 đồng, hơn nữa sau này còn được nhiều hơn.

Ôi mẹ ơi, có phải là quá lợi hại rồi không?

“Chị dâu, chị nhất định là tiên nữ.” Tần Dư cực kỳ nghiêm túc nói một câu.

Tần Mai cũng đồng ý với lời của anh hai mình, cô bé gật đầu thật mạnh phụ họa.

Đây không phải là số tiền người thường có thể kiếm được.

Anh cả cô bé giỏi như thế mà còn chưa làm được đến mức này.

Có chị dâu ở đây…..Cô bé cảm thấy những ngày tháng bây giờ thật hạnh phúc.

Ba người bị cặp song sinh chọc cho buồn cười.

“Mấy đứa đáng yêu quá đi mất.” Dung Yên không keo kiệt chút nào khen một câu.

Tần Dư:....Cậu? Đáng Yêu?

Không, cậu không muốn lời khen này, có thể đổi cái khác không?

“Cho nên, đọc sách là chuyện vô cùng quan trọng, hai đứa phải học tập cho tốt, tương lai còn dài, sau này hai đứa còn có thể kiếm tiền giỏi hơn cả chị dâu của mình.” Mẹ Dung cười khích lệ chúng nó, còn không quên rót thêm một phần canh gà.

Vốn dĩ Tần Dư không thích đọc sách chút nào, cuối cùng vào ngày hôm nay cũng cảm thấy được…..Đọc sách quả thật là chuyện tốt.

Dù sao cậu yêu tiền nhất, công việc nhẹ nhàng có thể kiếm ra cả đống tiền như này có lực hấp dẫn cực kì lớn đối với cậu.

Cho nên, cậu quyết định phải học tập cho tốt.

Tần Mai càng không phải nói, cô là một cô bé an tĩnh hướng nội, bình thường đã thích đọc sách, chẳng qua bởi vì nguyên nhân thân thể cho nên mới miễn cưỡng nghỉ học, bây giờ nghĩ đến chuyện tương lai còn dài, phải kiếm thật nhiều tiền, mà vừa vặn chị dâu cô lại mở ra cho cô một cánh cổng thế giới mới khiến cô nhận ra, hóa ra, học tập văn hóa tri thức thực sự có thể kiếm được tiền.

Chuyện này khiến cho cô gái nhỏ càng thêm ý chí hừng hực.

“Được rồi, mau đi ăn cơm tối thôi. Con ngửi mùi canh gà nãy giờ đói muốn c.h.ế.t rồi.” Bởi vì yêu cầu của báo xã với nhà xuất bản bên kia muốn cô đưa bản thảo sớm một chút mà cô đã phải thức cả một buổi trưa để làm việc.

Tần Dã nghe thấy vợ nói như vậy, lập tức cảm thấy đau lòng: “Để anh đi bê thức ăn lên.”

Anh biết mẹ vợ đã nấu xong mọi thứ rồi.

Mẹ Dung cũng đi qua bếp lấy đồ ăn lên.

Một lát sau, trên bàn cơm lập tức đủ sắc đủ vị, ngoài ra còn có thêm cả mấy món cúng.

Hai anh em song sinh lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy cũng cực kỳ vui sướng.

Nhìn như mâm cỗ ngày tết vậy!

Không phải, bây giờ trong nhà có chị dâu còn có cha mẹ chị dâu ở, nhà bọn họ ngày nào cũng là ngày tết.

Ăn cơm tối xong, Dung Yên nhìn thấy Tần Dã muốn đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?”

“Vợ ơi, anh tính lên núi một chuyến, em cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ anh đâu.” Vợ của anh kiếm tiền giỏi như thế, mặc dù bây giờ anh không thể kiếm được giống như cô, nhưng cũng không thể để mình quá thua kém được.

Vậy nên phải chăm chỉ nỗ lực hơn.

Dung Yên nghe thấy anh nói vậy, liền đoán ra được chắc là anh muốn đi săn.

Bèn bảo: “Được, vậy anh đi cẩn thận một chút.” Đàn ông muốn kiếm tiền chẳng phải chuyện gì xấu, cô không cần ngăn cản.

Tần Dã rất vui vẻ, anh biết ngay mà, vợ anh hiểu anh nhất.

“Vậy anh đi nhé vợ.” Cầm đồ vật lên, anh chuẩn bị đi ra ngoài.

Dung Yên nghĩ tới cái gì, lại gọi anh lại: “Đợi chút, em cho anh một cái túi hương chống muỗi, chút nữa anh lên núi thì đeo nó lên.”

Sau đó cô móc túi hương từ trong người ra.

Tần Dã cầm lấy cái túi nhỏ xinh, trong bóng đêm, đôi mắt của anh còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.

Cẩn thận bỏ túi hương vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Dung Yên nhìn người rời đi xong, thời điểm xoay người tính về phòng liền đụng phải mẹ Dung đứng đằng sau.

“Mẹ, sao mẹ không nói gì mà im lặng đứng ở sau con vậy? May là con không bị yếu tim, nếu không sẽ bị mẹ dọa cho c.h.ế.t khiếp mất.”

Mẹ Dung nghe thấy cô nói thế, liền phi phi mấy tiếng: “Suốt ngày nói bừa cái gì đó, hơn nữa mẹ vừa mới đi tới, là do con không nghe thấy tiếng mà thôi.”

“Đúng rồi, Tiểu Tần đi ra ngoài à? Sao còn mang theo d.a.o chẻ củi? Nó muốn đi lên núi sao?”

Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy, muốn đi kiếm tiền đó! Ôi, quả nhiên, mặc kệ là ở đâu thì kiếm tiền đúng là rất vui mà!”

Loading...