Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:18:04
Lượt xem: 116

Dung Yên trực tiếp cắt ngang lời ông ấy, “Đại đội trưởng Tần, lời này của ông nói sai rồi, không phải ba tôi không muốn dạy, mà là lực bất tòng tâm nên không thể dạy, đây là chuyện không có cách nào, nếu như thân thể ông ấy khỏe mạnh thì cũng không đến mức nghỉ việc.”

“Ba ruột của ai thì người đó đau lòng, cho nên xin cẩn thận lời nói.”

Cô không muốn ngày mai trong thôn truyền ra mấy lời bậy bạ.

Dung Văn Minh nhìn chiến lực của con gái đang được kéo căng, chọc cho hai vợ chồng đại đội trưởng tức giận, trong lòng không khỏi buồn cười.

“Đội trưởng Tần, thật sự xin lỗi, tôi đúng thật là có lòng mà không có lực, các người vẫn là nên đi tìm người khác đi!”

Hoàng Thúy Hoa tức giận không thôi, bà ấy đã ăn nói khép nép, thế mà còn không đồng ý.

Mệt cho bà ấy lúc trước đối xử hiền lành với gia đình này như vậy.

Nếu như không phải bà ấy nói với công an, cái án mạng kia có thể phá nhanh như vậy sao?

Đúng là đồ không có lương tâm.

“Không dạy thì thôi.”

Nổi giận đùng đùng trực tiếp đi ra ngoài.

Đại đội trưởng Tần cũng không muốn ở lại, việc này đã làm cho ông ấy mất hết mặt mũi.

Tốt xấu gì ông ấy vẫn là đại đội trưởng, thế mà cha con này lại không cho nửa phần mặt mũi.

Ông ấy trầm mặt, trực tiếp đi ra ngoài.

Cha mẹ đều đã đi rồi, Tần Lương Ngọc còn lưu lại cái rắm, anh ta lấy lại túi lương thực rồi nhanh chóng đuổi theo.

Chờ sau khi bọn họ đã đi hết, Dung Yên mới cười lạnh một tiếng, “Thật là không biết nên gọi như thế nào.”

Dung Văn Minh cười nhìn về phía cô, “Vẫn là con gái của ba lợi hại, nhưng mà, đã đắc tội hoàn toàn với người ta, bọn họ có gây khó dễ cho chúng ta không? Dù sao người ta vẫn là đại đội trưởng đấy.”

Dung Yên không để bụng, “Gây khó dễ? Vậy thì còn phải xem ông ta có năng lực này hay không. Còn có, nếu như ông ta ỷ vào chức vị đại đội trưởng này mà làm xằng bậy, vậy thì trực tiếp cắt chức ông ta là được rồi.”

Dung Văn Minh: ……

Cắt chức người đã làm đại đội trưởng mười mấy năm? Con gái, con nghiêm túc sao?

Còn có, một đại đội trưởng mà con nói cắt chức thì liền cắt chức?

Không thể không nói, con gái của ông ấy vẫn rất dũng mãnh.

Trong lòng Dung Yên có tính toán, vốn dĩ cô cũng không vừa mắt đại đội trưởng.

Cho nên vừa mới nảy ra suy nghĩ này……Cô liền cảm thấy tính khả thi rất cao.

“Ba, việc này ba không cần nhọc lòng, con có biện pháp.”

Nói xong lời này, cô trực tiếp đi ra ngoài.

Vừa đúng lúc gặp phải mẹ ruột.

"Con có biện pháp gì?" Mẹ Dung nghe được lời nói của cô, "Con đừng nhiều chuyện, dù sao chúng ta chỉ ở đây mấy tháng là đi rồi."

"Sơn nhân tự có diệu kế." Dung Yên không có giải thích quá nhiều đã đi rồi.

Cô thuộc phái hành động, đã có ý tưởng này, tất nhiên là phải thực hiện.

Tần Thủ Vọng này làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy……Ông ta không lén phạm một chút sai lầm nào sao?

Hơn nữa, mấy năm qua phân đồng ruộng, có loại người thế này ở đây, nhà bọn họ có thể được phân chia thứ gì tốt sao?

Cái này không thể được.

Tuyệt đối không thể cho ông ta ngồi ở vị trí này.

Mẹ Dung: ……

Ba Dung: ……

Hình như con gái bọn họ muốn làm chuyện gì đó!

Dung Yên đi ra ngoài một chuyến. . . Hai vợ chồng Dung Văn Minh không biết con gái đi làm gì.

Nhưng mà bình thường thì bọn họ sẽ không can thiệp vào việc con gái của mình, cho nên bọn họ sẽ không hỏi.

Hai vợ chồng đang bận rộn với công việc riêng của mình, một người đang phải viết sổ cách sửa xe, người còn lại thì đang bận việc nhà.

Những việc như dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ trong nhà, một mình mẹ Dung làm hết.

Đương nhiên, Dung Yên đã cho quần áo của của mình và Tần Dã vào máy giặt trong biệt thự không gian để giặt sạch.

Bởi vì biệt thự của Dung Yên, không biết tại sao lại có điện. Đương nhiên rồi, sự tồn tại của bàn tay vàng vốn đã là sự tồn tại siêu thần.

Cho nên nếu có thể sử dụng máy giặt thì sao lại không dùng chứ?

Chỉ là mỗi lần sử dụng đều phải tốn tiền mà thôi, dù sao Dung Yên cũng không thiếu chút tiền này.

Ngoài việc cô có thể gieo trồng hạt giống trong mảnh đất đen để kiếm tiền.

Mọi thứ sử dụng trong siêu thị không gian và biệt thự không gian đều phải trả tiền, bao gồm cả việc vào biệt thự để nghỉ ngơi.

Sau khi quần áo của hai vợ chồng được giặt trong không gian, cô kiếm đại một cái cớ nói rằng bọn họ tự giặt, rồi phơi ở bên ngoài, trước nay vẫn như vậy.

Mẹ Dung không hỏi gì thêm, bà ấy vốn muốn nói bọn họ đừng giặt nữa, để bà ấy giặt.

Nhưng mà hai vợ chồng con gái không chịu, cho nên bà ấy cũng mặc kệ bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-162.html.]

Nhưng bà ấy vẫn phải giặt quần áo cho cặp song sinh, dù sao thì bọn nhỏ vẫn còn đang đi học.

Khi được nghỉ lễ, bọn nhỏ sẽ tự giặt đồ, đó cũng là việc mà Tần Dã yêu cầu.

Dung Yên về nhà một chuyến vào giờ ăn trưa, nhưng sau bữa trưa, cô lại ra ngoài, đợi đến tối, đến bốn giờ chiều mới từ tốn trở về nhà.

Mẹ Dung thấy con gái về thì thật sự rất tò mò, không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay con ở ngoài cả ngày, con đang làm gì vậy?”

Dung Yên cười nói một câu: “Đây là bí mật, mấy ngày nữa mẹ sẽ biết thôi.”

Mẹ Dung oán trách nhìn cô: “Thần thần bí bí, không biết con đang làm gì, đúng rồi, buổi tối con muốn ăn gì?”

Đã đến lúc phải nấu ăn rồi.

Dung Yên vừa nghe thấy đồ ăn, lập tức nói: “Mẹ, hay là tối nay ăn sủi cảo đi? Hôm nay con muốn ăn, vừa lúc ở nhà có thịt.”

“Được.” Mẹ Dung nhìn cô con gái xinh đẹp có khuôn mặt trắng nõn đang nhìn bà ấy với ánh mắt mong đợi, trong lòng mềm nhũn, đương nhiên muốn thực hiện nguyện vọng này của con gái.

“Mẹ, để con băm nhân cho mẹ nhé.” Dung Yên có sức lực khá lớn, cho nên chuyện băm nhân rất thích hợp với cô.

Nhưng mà, mẹ Dung vẫn từ chối: “Không cần đâu, mẹ tự làm, con cần làm gì thì cứ làm đi, con không cần phải lo chuyện nấu nướng đâu.”

Chủ yếu là vì bàn tay của con gái bà ấy. . . trong khoảng thời gian này trở nên đặc biệt trắng trẻo và mềm mại, không có vết chai nào trên đó, không hề giống như người làm việc nhà chút nào.

Dù sao thì con gái bà ấy đã nói muốn theo học chuyên ngành y, nghĩa là sau này con bé sẽ trở thành người cứu người bằng d.a.o mổ, cho nên, mẹ Dung đã từ bỏ ý định dạy con gái nấu ăn ban đầu.

Sau này trong nhà có bà ấy, cũng không cần con gái phải nấu ăn.

Thật ra, bản thân Dung Yên có y thuật rất xuất sắc, ban đầu cô cho rằng mình có thể thi vào các chuyên ngành khác, nhưng sau khi trải qua tất cả các chuyên ngành, cô nhận ra rằng mình nên chọn chuyên ngành y!

Hơn nữa nếu tốt nghiệp một trường đại học y, cũng không cần phải bận tâm đến việc giải thích cho người khác chuyện cô đã học y thuật từ ai.

“Vậy được, con về phòng đây.”

Mẹ Dung trở lại phòng bếp liền bắt đầu rửa thịt băm nhân, lúc này cha Dung từ bên ngoài bước vào nói: “Tôi giúp bà nhóm lửa.”

“Được, cái nồi ở bên trong đó, ông nấu nước trước đi!”

***

Bên này Tần Dã đã đến trường, vừa đúng lúc tan học.

Tần Dư và Tần Mai ra khỏi lớp rồi đi đến cổng trường.

Vẫn là Tần Mai mắt tinh: “Anh hai, người kia hình như là anh cả! "

Tần Dư vừa nghe em gái nói thế thì lập tức nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, đúng là anh cả của cậu ấy.

“Đi thôi, chúng ta đến chỗ anh cả.”

Tần Mai nhanh chóng gật đầu, sau đó hai anh em bước nhanh đến chỗ Tần Dã.

Tần Dư: “Anh cả, sao anh lại đến đây? Là đến đón tụi em sao? Thật ra tụi em có thể tự mình trở về.”

Tần Dã nhìn cậu ấy một cái, nói: “Hôm nay chúng ta cùng nhau về nhà đi, sau này hai em tự về, anh sẽ không đến đón hai đứa nữa.”

Tần Dư vừa nghe thấy lời này, liền nói cậu ấy đã hiểu.

“Em gái, mau lên xe đi.”

Tần Mai đành phải ngồi lên ghế sau trước.

Sau khi Tần Dư nhìn thấy em gái ngồi ổn định rồi, cậu ấy liền ngồi ở phía trước xà ngang: “Anh cả, được rồi, chúng ta có thể về nhà rồi.”

Tần Dã không chống xe nữa, sau đó đặt chân lên bàn đạp, đạp một cái xe đã đi rất xa.

Tần Dư quan tâm chuyện anh cả đi làm hôm nay hơn, cho nên cậu bé vội vàng hỏi: “Anh cả, hôm nay anh làm việc thế nào? Có ai bắt nạt anh không?”

Tần Dã:……

Bị người khác bắt nạt, chẳng lẽ trong lòng thằng bé này, anh vô dụng đến vậy sao?

Anh không muốn để ý đến đến em trai, cho nên không trả lời.

Nhưng mà, Tần Dư rõ ràng không chịu bỏ cuộc, cậu bé gặng hỏi: “Anh cả, máy kéo anh sửa thật sự không có vấn đề gì sao?”

Tần Dã cúi đầu nhìn cái đầu to của cậu bé: “Em im miệng trước sẽ tốt hơn.”

Tần Dư:……

Không phải cậu ấy muốn quan tâm nhiều hơn sao? Chẳng lẽ quan tâm là sai sao?

Thôi vậy, không muốn nói thì thôi, nhìn vẻ mặt của anh cả, chắc là không thuận lợi cho lắm.

Tần Mai vốn là người ít nói, cô bé lặng lẽ ngồi ở ghế sau không nói một lời.

Dù sao bây giờ cô bé không hỏi, lát nữa về đến nhà, chắc là chị dâu cả và thím cũng sẽ hỏi, đến lúc đó anh cả nhất định sẽ nói, vậy thì không phải cô bé đã biết rồi sao?

Tần Dã đạp xe tương đối nhanh, cho nên lúc về đến nhà, chỉ mất một nửa thời gian lúc bình thường thôi, xe đạp dừng lại trước cổng nhà bọn họ, hai anh em sinh đôi vội vàng nhảy xuống xe.

Khi bọn họ nhìn thấy mẹ Dung đang rút quần áo trong sân nhà, vội vàng bước đến đồng thanh chào hỏi: “Thím, tụi cháu đã về rồi.”

Mẹ Dung thấy hai anh em Tần Dư về nhà thì vô cùng vui vẻ.

“Mau đi cất cặp đi, lát nữa mấy đứa đi rửa tay, chúng ta có thể ăn cơm rồi, đúng rồi, hôm nay về sớm thế, là anh cả chở hai cháu về à?”

Loading...