Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:09:57
Lượt xem: 119
Tần Dã không đồng ý ngay lập tức.
“Bây giờ cháu cũng không biết vợ cháu còn loại thuốc bổ đó không, khi cháu về nhà sẽ hỏi cô ấy thử.”
Chuyện này đã khiến Tần Tương Nam vui mừng.
“Được, vậy khi nào cháu về đến nhà thì hỏi vợ cháu nhé, nếu có thì để lai cho chú, đương nhiên chú cũng không xin miễn phí đâu, chú dùng tiền mua... Cháu cũng đừng nói mấy lời không cần tiền, bởi vì chú không phải mua cho chú uống đâu, chú mua giúp người khác thôi.”
Nếu như không đưa tiền, ông ấy cũng không có mặt mũi xin miễn phí.
Tần Dã: “Chuyện này đợi cháu hỏi vợ cháu đã rồi tính.”
Tần Tương Nam: “Được, cứ vậy đi, nếu như có, cháu cứ gửi điện tín cho chú nhé, chú bảo Tần Chân đến lấy.”
Tần Dã:……
Còn sai người đến lấy? Chuyện này không cần thiết nhỉ?
Nhưng mà, anh không nói mấy lời này.
Có còn thuốc viên bồi dưỡng sức khỏe kia không, cũng phải hỏi vợ trước rồi mới tính tiếp.
“Nếu ngày mai cháu dậy sớm, vậy thì ngủ sớm chút đi! Chú về trước đây.” Tần Tương Nam mới vừa đi hai bước, ông ấy dùng sức vỗ vỗ trán, sau đó quay người lại, “Xem trí nhớ của chú này, lại quên mất chuyện này, không phải y thuật của vợ cháu rất tốt sao? Con bé có muốn vào bệnh viện ở đây làm không? Nếu muốn thì vợ cháu có thể trực tiếp đến đó làm việc.”
Nếu như vậy, cả nhà Tần Dã có thể sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh.
“Chuyện này cháu phải hỏi vợ cháu đã.” Sắc mặt Tần Dã bình tĩnh, anh vẫn nói như vậy.
Tần Tương Nam:……
Ông ấy có thể nhìn ra được đứa cháu trai này sợ vợ.
Hình như chuyện gì cũng để vợ quyết định.
Có thể làm việc ở bệnh viện, đó là chuyện người ta muốn còn không được, ông ấy không tin cháu dâu sẽ không đồng ý.
“Vậy được, cháu về hỏi vợ cháu đi, chỉ cần vợ cháu muốn, chú sẽ bảo bên phía bệnh viện sắp xếp công việc cho con bé.”
Tần Dã:“...Vợ cháu muốn thi đại học, chắc là cô ấy không đến đâu.”
Tần Tương Nam: “Thi đại học cũng tốt, nhưng mà, vẫn còn mấy tháng có thể đi làm mà? Có thể đến đây làm việc trước, đến lúc đó nếu như thi đậu đại học, vậy thì trực tiếp đi học đại học là được rồi, không ảnh hưởng gì đâu.”
Tần Dã: “Chuyện này cháu phải hỏi vợ cháu đã.”
Khóe miệng Tần Tương Nam co giật, “Được, hỏi vợ cháu đi, đến lúc đó cứ gửi một bức điện tín cho chú là được rồi, chú về trước đây.”
Ông ấy chưa bao giờ gặp một người... Mở miệng ra là nói phải hỏi vợ mình chuyện này chuyện kia.
Ngày hôm sau, ông Tần đặc biệt đưa Tần Dã đến ga tàu hỏa.
“Tần Dã, sau khi về đến nhà, gửi một bức điện tín báo bình an nhé.”
Những lời còn lại, nên nói gì thì tối hôm qua đã nói hết rồi.
Tần Dã gật đầu: “Vâng.” Dừng một giây, anh lại mở miệng: “Chú ý sức khỏe.”
Những lời này khiến ông Tần vô cùng vui mừng, cháu trai lớn của ông ấy cuối cùng cũng quan tâm ông ấy rồi.
“Được, ông nội nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ông nội còn muốn trông con giúp cháu nữa.”
Tần Chân ở một bên:...
Ông nội cả từng này tuổi rồi còn muốn trông con giúp em họ, có cần thiết phải vậy không?
Lúc Tần Dã nghe thấy con thì đôi mắt anh lóe sáng.
.....
“Thử đi, nào, mở miệng gọi chị đi...” Dung Yên khích lệ nhìn cô bé.
Người làm mẹ như Tôn Mỹ thậm chí còn căng thẳng hơn cả con gái.
Kể từ khi con gái được điều trị và uống thuốc, cô ấy ngày đêm mong ngóng, mong con gái có thể nói được.
Kết quả, đừng nói là một câu, con bé thậm chí còn chưa nói từ nào cả, chuyện này khiến cô ấy rất lo lắng, cô ấy vốn muốn đến gặp ân nhân để hỏi thử chuyện này là thế nào.
Trùng hợp là hôm nay ân nhân lại tự mình đến đây.
Tú Nhi mở to đôi mắt, có lẽ đã được khích lệ, cho nên cô bé mở miệng,“...Chị...Chị...”
Giọng nói vẫn còn khá yếu ớt.
Nhưng hai người còn lại đều có thể nghe thấy được.
Tôn Mỹ hưng phấn nói: “Nói... Nói rồi...”
Ngay sau đó, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Sợ mình dọa con gái vừa mới mở miệng nói chuyện, cô ấy vội vàng bịt miệng mình lại.
Dung Yên cũng rất vui vẻ, nhìn đôi mắt lấp lánh tràn đầy thần thái kia, cô động viên một câu: “Tú Tú, giỏi quá! Em gọi chị nghe hay quá! Chị rất thích nghe, nào, gọi thêm vài lần nữa đi.”
Bởi vì đã nói một lần, lần gọi thứ hai của Tôn Tú thuận lợi hơn nhiều, cũng thông thuận hơn lúc nãy:“...Chị, chị...chị...”
Dung Yên đưa tay xoa đầu cô bé: “Giỏi quá! Nào, bây giờ em gọi mẹ đi...”
Tôn Tú quay đầu lại, phát hiện mẹ cô bé đang nhìn cô bé, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô bé hoảng hốt:“...Mẹ ơi, đừng...đừng khóc...”
Giọng nói vẫn rất yếu ớt, còn có chút khàn khàn, nhưng khi người làm mẹ như Tôn Mỹ nghe thấy lại là một âm thanh rất hay.
Nước mắt cô ấy chảy ra nhiều hơn nữa.
“…Mẹ, mẹ đừng khóc…Ô…”
Con gái cô ấy nói chuyện được rồi.
Con gái cô ấy sẽ không trở thành người câm nữa.
Những sự bất bình và nỗi buồn trong những năm này không ngừng chảy xuống, giống như trút sạch hết ra vậy.
Tôn Tú nhìn thấy mẹ càng khóc lớn hơn, cô bé có chút hoảng loạn: “Mẹ, mẹ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-137.html.]
Nhìn thấy cô bé cũng sắp bật khóc rồi.
Dung Yên vội vàng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, bây giờ con bé có thể nói chuyện rồi, đó là chuyện rất tốt, cô còn khóc như vậy sẽ dọa con bé đó.”
Tôn Mỹ vừa nghe sẽ dọa con gái sợ, cô ấy hoảng rồi, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Mẹ không khóc...Mẹ chỉ là vui quá...Tú Nhi của mẹ có thể nói chuyện rồi...”
Đột nhiên cô ấy nghĩ đến điều gì đó.
Cô quay người lại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Dung Yên, không ngừng dập đầu: “Ân nhân, cảm ơn... cảm ơn...”
Lúc đầu Dung Yên không chú ý đến cô, cho nên không đề phòng động tác này của cô ấy.
Khi cô phản ứng lại... Cô nhanh chóng đỡ người đang không ngừng dập đầu đứng dậy, “Đừng làm vậy, nếu không tôi sẽ tức giận đó.”
Tôn Mỹ vừa nghe thấy sẽ làm cô tức giận, cô ấy không dám dập đầu nữa, ban đầu, cô ấy còn muốn kéo con gái cùng nhau dập đầu với ân nhân.
“Cám ơn, nếu không có ân nhân, con gái tôi có lẽ sẽ bị câm cả đời.”
Trên đời này, người bình thường muốn gả vào nhà tốt đã khó, phải dựa vào số mệnh của mình, chứ đừng nói đến người không biết nói như con gái cô ấy... Khi lớn lên, con bé sẽ là một người có mệnh khổ cực.
Đừng nói sau này, chính là bây giờ, con gái cũng phải nhẫn nhịn khi người khác gọi con bé là con câm.
Bây giờ con bé cuối cùng cũng có thể trở thành một người bình thường, sau này khi đến tuổi còn có thể cho con bé đến trường.
“Đừng gọi tôi là ân nhân, cứ gọi tôi là đồng chí Dung được rồi, con bé không phải mắc bệnh câm bẩm sinh, cho nên dễ chữa trị hơn một chút. Lúc bình thường, cô hãy hướng dẫn con bé nói nhiều hơn, ngoài ra, tôi đã phối một bình thuốc, cô cho con bé uống đi, sau khi uống hết bình thuốc này thì không cần uống bất kỳ loại thuốc nào nữa.”
Dung Yên lấy một cái bình nhỏ bình thường từ trong túi ra.
Bên ngoài bình chỉ có hướng dẫn sử dụng, không hề có chữ nào khác.
Tôn Mỹ vô cùng trân quý mà nhận lấy bình thuốc nhỏ, cô ấy trịnh trọng gật đầu: “Đồng chí Dung yên tâm, tôi nhất định sẽ cho con gái uống thuốc đúng giờ, đồng thời tôi cũng sẽ hướng dẫn con bé nói chuyện như cô đã nói...”
Dung Yên: “Ừm, nửa tháng này cũng không cần mỗi ngày nói quá nhiều, chỉ cần nói vừa đủ là được, nửa tháng sau thì không sao cả. Được rồi, cũng trễ rồi, tôi đi đây.”
Tôn Mỹ lập tức nói: “Tôi tiễn đồng chí...”
“Không cần đâu.” Dung Yên đi đến cửa, sau đó đạp xe rời đi.
Tôn Mỹ nhìn người đã đi xa, cô ấy thật sự muốn quỳ xuống dập đầu mấy cái nữa nữa để tỏ lòng biết ơn.
“Mẹ Tú Nhi, sao cô lại khóc vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tôn Mỹ vội vàng lắc đầu, “Không, không có chuyện gì...”
Lúc này, Tôn Tú yếu ớt nói rằng: “Mẹ, cái này... chị... cho con...” Cô bé cầm một bao đồ trên tay.
Vẻ mặt rõ ràng có chút lo sợ bất an.
Tôn Mỹ nghe vậy, liền vội vàng cầm lấy cái bao nhỏ hỏi: “Đây là kẹo à?”
Là bao kẹo mà ân nhân để lại, lớp giấy gói kẹo bên ngoài thực sự rất đẹp.
Khi người hàng xóm nghe thấy giọng nói của cô bé thì rất sốc.
“…Tú, Tú Nhi nhà cháu nói chuyện được rồi à?”
Vừa rồi bà ấy không nghe nhầm chứ?
Tôn Mỹ gật đầu: “Ừm, biết nói một chút...” Cô ấy muốn phủ nhận chuyện này cũng không phủ nhận được, dù sao sau này con gái cô cũng phải nói chuyện, cô ấy không thể giấu người khác mãi được.
Hơn nữa, cô ấy không muốn giấu chuyện này.
Bởi vì cô ấy không muốn người khác cứ gọi con gái là cô bé câm nữa.
Con gái cô ấy bây giờ có tên có họ... Sau khi ly hôn, cô ấy thêm con gái vào hộ khẩu của mình, cho nên trực tiếp đổi họ con gái thành họ Tôn.
Hàng xóm:……?
Trời ạ! Cô bé câm còn có thể mở miệng nói chuyện sao?
Đúng là sống càng lâu thì chuyện gì cũng có thể gặp được.
“Ai chữa cho con bé vậy? Giỏi vậy sao?”
Tôn Mỹ chưa kịp trả lời, bác gái hàng xóm chợt nghĩ đến điều gì đó: “Thật là một bác sĩ giỏi... Có phải là cô gái xinh đẹp vừa mới đi kia không?”
Tôn Mỹ không biết ân nhân có muốn cho người khác biết chuyện này hay không, trong tình huống chưa có sự đồng ý của ân nhân, đương nhiên cô ấy sẽ phủ nhận ngay.
“...Không phải, tôi tìm người nghe ngóng và sử dụng một số phương thuốc cổ truyền.” Thật sự khiến ân nhân của cô ấy thiệt thòi rồi, bản lĩnh lớn như vậy, cô ấy cũng không thể tuyên truyền cho mọi người biết được.
“Phương thuốc cổ truyền? Phương thuốc cổ truyền nào vậy?” Người hàng xóm rõ ràng có chút không tin.
“Ôi, chuyện này có nói thím cũng không hiểu đâu, dù sao thì tôi cũng không thể nói rõ ràng được, dùng bài thuốc này có khỏe hay không còn phải xem người bệnh, con gái tôi cũng không phải bị câm bẩm sinh, cho nên... đã nói chuyện được rồi.” Tôn Mỹ thừa nhận mình vụng về, không thể bịa ra chuyện gì khác.
Sau khi trả lời qua loa lấy lệ mấy câu hỏi của hàng xóm, Tôn Mỹ dẫn con gái về nhà.
Mà chưa đến nửa tiếng đồng hồ, chuyện cô bé câm do Tôn Mỹ sinh ra có thể nói chuyện, lập tức truyền khắp khu vực này....
Lúc này Dung Yên đang cảm thấy may mắn, bởi vì khi cô chuẩn bị đi đến Cung Tiêu Xã thì lại nhìn thấy Tần Dã.
Tất nhiên, Tần Dã cũng nhìn thấy cô.
Cho nên anh vui mừng chạy về phía trước, đôi mắt sáng ngời nhìn người trước mặt, ánh mắt không nỡ rời khỏi người cô.
Sau khi rời khỏi nhà, anh mới nhận ra mình nhớ thương vợ rất nhiều.
“Vợ… em đến đón anh à?”
Dung Yên:……
Đây thực sự là một sự hiểu lầm rất lớn.
“Không phải, em chỉ lên thị trấn đi dạo thôi…”
Đôi mắt Tần Dã sáng hơn nữa, bởi vì lúc này anh cho rằng vợ mình đang xấu hổ.
Thì ra, vợ anh cũng đang nhớ anh, nếu không sao cô ấy lại lên thị trấn đón anh chứ?