Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:25:41
Lượt xem: 156
Chỉ có hai đống, bởi vì có một đống đốt hai bộ xương.
Tần Dã đặt hài cốt của cha mẹ anh ở chung một chỗ.
Để cho họ, sinh tử không rời.
Dung Yên về nhà xong thì ngủ một giấc đến tận hừng đông, lúc cô mở to mắt tỉnh lại, theo bản năng nhìn sang vị trí bên cạnh.
Phát hiện vẫn y hệt tối hôm qua.
Xem ra đêm qua Tần Dã không trở về.
Đứng dậy mặc quần áo xong thì chậm rãi đi ra ngoài.
Mẹ Dung đang phơi quần áo ở ngoài sân thấy cô dậy rồi thì nói: ”Cơm sáng ở trong nồi, con tự dọn lên đi.”
Dung Yên nhìn đồng hồ một cái, đã sắp 7 giờ sáng.
“Đêm qua bọn họ không về nhà sao?”
Mẹ Dung gật đầu: ”Ừ, còn chưa có về nữa! Cũng đi cả một đêm rồi.”
Hỏa thiêu tốn thời gian như vậy sao?
Cô chưa từng làm chuyện này….Cho nên cũng không rõ lắm.
“Chắc cũng sắp về rồi.” Dung Yên vừa nói dứt câu thì đám người Tần Dã đã quay trở lại.
Thật đúng là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới.
Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ quay về vội để quần áo trong tay thả lại vào chậu.
“Tần Dã về rồi sao!”
Tần Dã gật đầu, bọn họ tuổi trẻ, mặc dù một đêm không ngủ nhưng trên mặt cũng không lộ ra mỏi mệt gì.
Tầm mắt mẹ Dung dừng lại ở hai cái rương gỗ nhỏ anh đang cầm, liền đoán ra được bên trong đựng gì.
“Cái này cứ đặt ở trong phòng trống trước đi, mấy đứa mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm sáng.”
Tần Dã gật đầu, quay người đi sang một căn phòng trống.
Tần nhị gia cũng đi theo anh.
Hai người đi cất đồ xong thì ra ngoài.
Tần Dã nhìn hai người họ xong vươn tay chỉ hướng vào phòng tắm:”Hai người đi tắm trước đi.”
Tần nhị gia có thói ở sạch, đã sớm chịu không nổi, lập tức bảo.
“Được, vậy tôi tắm trước nhé.” Cũng may hôm qua lúc đến đây anh có mang theo hành lý qua luôn, nếu không hôm nay cho dù muốn tắm cũng không có đồ thay.
Ba người đàn ông tắm rửa tương đối nhanh.
Chờ bọn họ tắm xong thì mẹ Dung đi qua gọi họ ra ăn cơm.
Tần nhị gia đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, ”Cô, cô nấu cơm sáng ngon thật đấy.”
Bây giờ, anh chỉ muốn ăn món gì thanh đạm một chút.
Mà mẹ Dung nấu cháo trắng với màn thầu ăn kèm ăn muối, lại vừa hợp với tâm ý của anh.
Ba người hiển nhiên đều đã rất đói bụng, may mà mẹ Dung đã ước lượng được sức ăn của bọn họ vào bữa tối hôm qua, cho nên sáng nay nấu cũng đặc biệt nhiều lên không ít…..
Ăn cơm xong, Tần Chân mở miệng: “Tần Dã, mấy anh em cậu đi theo bọn anh về đi! Chúng ta về thủ đô một chuyến trước đã.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Dã, anh ấy nói thêm: “Bây giờ hủ tro cốt đã ở đây, chúng ta phải để bọn họ nhập thổ vi an càng sớm càng tốt.”
Sắc mặt của Tần Dã không thay đổi.
“Bây giờ không đi.”
Tần Chân vừa nghe những lời này của anh thì anh ấy không thể hiểu được,“Tại sao?”
Tro cốt cũng đã đốt rồi, sao còn không nhanh chóng chôn vào mộ chứ?
“Không có lý do gì, bây giờ em không đi.” Tần Dã không giải thích nhiều, nhưng thái độ lại tương đối cứng rắn.
Tần Chân nhìn thấy Tần Dã dầu muối không ăn, cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Anh ấy quay lại nhìn Dung Yên.
Dung Yên lập tức nói: “Đừng nhìn em, hôm qua em đã nói rồi, em tôn trọng mọi quyết định của anh ấy”, sau đó cô nhanh chóng nói thêm: “Em đứng về phía anh ấy.”
“Vợ, em thật tốt quá!” Tần Dã ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Tần Chân: ...
Anh ấy lúc này giống như bị thứ gì đó châm vào.
“Hai người nói chuyện của hai người đi, em đi tìm cha em đây.” Dung Yên nói xong liền rời đi.
Tần Dã vốn còn nghĩ rằng lát nữa vợ sẽ về phòng để anh ôm cô, kết quả lại không có cơ hội.
Nhưng nghĩ đến việc vợ đi chữa bệnh cho cha vợ thì anh liền thu hồi tầm mắt.
Tần Chân trầm giọng nói: “Xem ra, cảm tình của hai vợ chồng cậu thật sự rất tốt.”
Tần Dã lập tức trả lời một câu: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Tần Chân phát hiện một chuyện, đó là... chỉ cần là chuyện có liên quan đến vợ mình thì thằng nhóc này sẽ không còn là hồ lô nữa.
Quả nhiên, người đàn ông cho dù có lãnh đạm đến đâu thì khi gặp được người phụ nữ mình thích, cũng sẽ trở nên khác biệt.
Đang lúc anh ấy đang ngơ ngác, liền nhìn thấy Tần Dã đi ra ngoài.
Anh ấy vội hét lên: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đến nhà vệ sinh.” Tần Dã bất thình lình nói ra một câu.
Lúc này, La Thành từ bên ngoài trở về, “Khi nào anh đi?”
Tần Chân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Buổi chiều đi.”
Mượn chiếc máy kéo ở trạm máy móc nông nghiệp, hôm nay còn phải đem trả lại.
Ngoài ra, anh ấy cũng muốn cố gắng một phen, gắng hết sức thuyết phục Tần Dã về cùng.
Cho dù Tần Dã không trở về, thì ít nhất cậu ấy cũng nên đi nhận người thân trước, để ông nội của Tần Dã yên tâm.
Còn nữa, mang hũ tro cốt về, để ông nội cả có thể nhìn một cái.
Ông nội cả đã nhớ thương vợ ông ấy hơn 40 năm rời... Trong khoảng thời gian đó, cũng không phải không có ai thuyết phục ông ấy đi tìm người khác.
Nhưng bọn họ đều bị ông ấy mắng đến nỗi bỏ đi.
Bây giờ cũng chỉ có mấy đứa cháu họ như bọn họ ở bên cạnh bầu bạn với ông ấy, chăm sóc ông ấy như ông nội ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-121.html.]
Cho nên, anh ấy vẫn muốn khiến cho Tần Dã thay đổi ý định.
Cho dù có đi một chuyến rồi về lại ngay cũng được.
Bên này Dung Yên đang châm cứu cho cha cô, vốn dĩ Tần Chân muốn vào phòng nói chuyện để hai cha con cô thuyết phục Tần Dã một lần nữa.
Nhưng mà, cánh cửa được đóng chặt... Mối quan hệ của cha và con gái có phải quá tốt rồi không vậy? Nói chuyện có thể nói cả nửa tiếng đồng hồ luôn sao?
Lúc Tần Chân định giơ tay gõ cửa, anh ấy liền bị Tần Dư đột nhiên xuất hiện ngăn lại.
“Anh không thể vào được.”
Tay của Tần Chân dừng lại giữa không trung, anh ấy rất khó hiểu: “Sao lại không vào được?”
“Chị dâu cả đang châm cứu cho chú Dung, nếu anh đi vào sẽ làm phiền họ.” Lỡ như đ.â.m lệch kim châm cứu thì sao đây?
May mà cậu ấy đến kịp thời.
Tần Chân nghe thấy lời cậu bé nói, vẻ mặt khó hiểu.
“Anh vừa nói... chị dâu cả của em đang châm cứu cho cha cô ấy sao? Cô ấy còn có thể chữa bệnh à?”
Fanboy Tần Dư gật đầu: “Đúng vậy, chị dâu cả của em rất lợi hại đó.”
Tần Chân: ...
Anh ấy đã nghe thấy tin tức gây sốc nào vậy?
Chuyện sức khỏe của cha vợ Tần Dư không tốt, anh ấy cũng nhìn ra được, ông ấy trông có vẻ vô cùng suy nhược.
Kể từ khi Tần Chân gặp cha Dung ngày hôm qua thì ông ấy không nói nhiều.
Anh ấy vốn nghĩ rằng cha Dung chỉ đến đây để dưỡng bệnh, lại không ngờ rằng vợ Tần Dã lại chữa bệnh cho ông ấy?
Việc này...Nghiêm túc đó à?
Em dâu vẫn còn trẻ tuổi như vậy.
Lúc này, cửa được mở ra, Dung Yên nhìn thấy người đang chặn ở cửa, “Có chuyện gì à?”
Có chuyện, chuyện lớn.
Anh ấy vô thức nhìn vào bên trong, nhìn thấy cha Dung vẫn đang êm đẹp ngồi trong phòng.
Vì vậy, anh ấy đã thu hồi tầm mắt của mình.
“Em dâu, Em biết chữa bệnh à? Còn biết châm cứu sao? Em biết Trung Y sao?”
Dung Yên không trực tiếp trả lời hắn: “Có vấn đề gì không?”
Tần Chân lập tức lắc đầu nói: “Không, anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Không ngờ em dâu lại có bản lĩnh này.”
Chỉ là...Có vấn đề rồi.
Nếu như biết y thuật, vậy thì tìm một công việc ở trung tâm y tế cũng không khó nhỉ?
Không phải ở những nơi như nông thôn thường thiếu những người làm công việc chăm sóc chữa bệnh như vậy sao?
Nhưng anh ấy đã nghe nói rằng sau khi em dâu xuống dưới nông thôn, trên cơ bản đều làm việc đồng áng ở trong thôn này.
Dung Yên: “Có rất nhiều chuyện anh không ngờ đến, em cũng không thể biểu diễn cho anh xem hết mà phải không?”
Được rồi, trên người em dâu còn có một đặc điểm nữa, cái miệng này thực sự rất lợi hại, không chịu thiệt thòi chút nào.
“Chị dâu cả, em gái đang ở trong phòng đợi chị đó.”
Dung Yên gật đầu.
Cô bước ra ngoài, chuẩn bị đến phòng Tần Mai.
Tần Chân không biết tại sao, nhưng mà, anh ấy vừa khéo có chuyện tìm Dung Yên.
Vì thế anh ấy đi theo và nói: “Em dâu, đợi một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”
Dung Yên nói thẳng: “Nếu anh nhờ em thuyết phục Tần Dã, vậy thì không cần phải nói nữa.”
“Anh muốn nói chuyện việc học hành của Tần Dư và Tần Mai với em thôi, em thấy đấy, bọn nhỏ sắp đi học rồi, tại sao không nhân cơ hội này đến thủ đô học tập chứ? Em nghĩ thế nào?”
Những lời này vừa lúc được Tần Dư đi theo sau nghe thấy, lập tức xù lông mà nói: “Em không đi.”
Sau đó cậu bé rất sợ chị dâu cả sẽ đồng ý:“Chị dâu, tụi em không đi đâu.”
Giọng nói còn hơi lớn.
Thể hiện những suy nghĩ mạnh mẽ của mình.
Dung Yên liếc cậu bé một cái,“Sao em lại lớn tiếng như vậy? Nếu em không muốn đi, sao chị có thể ép em đi chứ?”
Tần Dư nghe thấy lời này, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó cậu bé trừng mắt nhìn người anh họ này, đây là ý tưởng tồi gì vậy?
Đứa trẻ hung dữ này.
Anh ấy quay lại nhìn Dung Yên,“Em dâu, việc học của mấy đứa nhỏ rất quan trọng, đặc biệt là phải tìm một trường học tốt cho hai đứa nhỏ.”
Dung Yên nhìn thấy Tần Chân theo đuôi mình thì cảm thấy phiền phức.
Cô quay lại và nói: “Tụi em có kế hoạch riêng của mình, cảm ơn anh!”
Tần Chân càng thêm khó hiểu: “Kế hoạch thế nào? Chẳng lẽ trường học ở đây tốt hơn à?”
Anh ấy không hề tin chuyện này chút nào.
Dung Yên: “Ý của em là, bây giờ kiến thức của hai anh em Tiểu Dư vẫn chưa đủ, cần phải đặt nền móng ở đây đã, đợi sau khi em thi đại học xong, hai đứa nhỏ sẽ cùng em đến Bắc Kinh, cho nên, anh không cần phải bận tâm chuyện này đâu.”
Tần Chân:...?
Chờ một chút, sao em lại tự tin có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học như vậy chứ?
Đáng tiếc, Dung Yên không tiếp tục giải thích với anh ấy, những lời vừa rồi, cô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Nếu không phải thấy Tần Chân quá phiền, cô cũng không nói nhiều lời như vậy với anh ấy.
Tần Chân nhìn cô bước vào phòng em gái Tần Mai.
Quay đầu nhìn Tần Dư, “Chị dâu cả của em luôn tự tin như vậy sao?” Thi đại học, chẳng lẽ lại giống như thi tiểu học sao? Nếu không vượt qua kỳ thi thì sao?
Tần Dư hừ lạnh một tiếng, “Chị dâu tự tin thì có vấn đề gì chứ? Chị ấy có năng lực thì mới tự tin, người không có năng lực thì mới không tự tin.”