Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:28:14
Lượt xem: 157
“A! Không cần sao?” Tần Dư nghe thấy lời này thì cậu bé có chút kinh ngạc.
Giọng nói của Tần Dã có chút nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, hôm nay không học, hai đứa mau đi ngủ đi, ngày mai bắt đầu.”
Tần Dư nghe thấy câu trả lời khẳng định này, cậu bé đương nhiên rất vui vẻ, cậu bé không phải là người ham học, cho nên lập tức lên tiếng: “Được, anh cả, vậy tụi em đi ngủ đây.”
Sau đó, sợ người trong phòng hối hận, liền quay người kéo tay em gái: “Mai Tử, tối nay anh cả bảo chúng ta đi ngủ sớm, chúng ta mau về thôi.”
Trong mắt Tần Mai có chút thất vọng, vốn dĩ cô bé định cho chị dâu cả thấy sự tiến bộ của mình trong khoảng thời gian này.
Nhưng mà, cô bé nghĩ ngay rằng chị dâu cả ngồi tàu lửa nhiều ngày như vậy, cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, chị ấy nhất định mệt rồi, cho nên cô bé để anh hai kéo mình đi.
Bây giờ nhà mới xây có phòng trống, cho nên hai anh em Tần Dư đương nhiên không phải chen chúc ở chung một phòng nữa.
Nhưng mà, hai căn phòng nằm tách biệt nhau.
“Mai Tử, đi ngủ sớm đi, anh hai về phòng đây.” Tần Dư nói xong câu này thì buông tay ra, sau đó nhanh chóng đi vào phòng mình.
Tần Mai nhìn anh hai đóng cửa phòng lại, cô bé đành phải quay về phòng mình, nhưng cô bé không ngủ, mà cầm sách lên đọc một lúc...
Tần Dã bên này nghe động tĩnh bên ngoài một lát, sau khi xác nhận hai đứa em đã rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chắc là không có ai đến quấy rầy hai người bọn họ nữa nhỉ?
Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt của vợ mình, đó là ánh mắt cười như không cười.
“Vợ à……“
Nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó, lần này anh trực tiếp bế vợ mình lên, sau đó sải bước về phía giường sưởi...
Ưu điểm duy nhất của việc ngủ trên giường sưởi, chính là không phát ra âm thanh như giường gỗ.
Ngày hôm sau, Tần Dã tỉnh dậy từ sớm, anh quay đầu nhìn người đang ngủ say, trái tim trống rỗng của anh dường như được lấp đầy.
Trên thế giới này, ngoài em trai và em gái, cuối cùng anh cũng có người mà anh yêu thương.
Không nhịn được cúi người hôn lên trán cô.
Dung Yên tỉnh dậy vì hành động của Tần Dã.
Tần Dã nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô, không khỏi có chút đau lòng: “Vợ à, làm em tỉnh giấc rồi, em ngủ tiếp đi, bên ngoài vẫn còn sớm.”
Dung Yên quả thực vẫn còn rất buồn ngủ, phải biết rằng đêm qua anh chàng này dày vò cô khá lợi hại, cô cũng mới ngủ được không bao lâu.
Lúc đầu cô còn tưởng anh đòi thêm một lần nữa, chuẩn bị mắng anh, sau khi nghe anh nói xong cô mới yên tâm nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ bù.
Bây giờ tinh thần của Tần Dã khá tốt, cho dù cả đêm không ngủ thì anh cũng vẫn có năng lượng vô tận.
Nhẹ nhàng vén chăn bước ra khỏi giường... Sau khi mặc quần áo xong, anh nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy mẹ vợ đang quét dọn trong sân, anh vội vàng bước đến.
Anh vươn tay cầm lấy cây chổi trong tay mẹ vợ: “Mẹ, để con làm.”
Mẹ Dung nhìn thấy anh liền nói: “Sao con không ngủ thêm một lát đi? Dù sao bây giờ mẹ ở trong thôn cũng không có việc gì, con về ngủ thêm một lát đi!“
Bà ấy đã già rồi, không thể ngủ dậy muộn như vậy, hơn nữa tối qua bà ấy ngủ rất ngon, tràn đầy tinh thần.
“Mẹ, con không ngủ nữa, con ngủ đủ rồi, từ nay về sau mẹ không cần quét dọn nơi này nữa, cứ để con quét dọn là được rồi.” Tần Dã cảm thấy ngày mai mình nên dậy sớm hơn mới được, sao anh có thể để mẹ vợ làm hết công việc nhà chứ?
Mẹ Dung thấy vậy cũng không tranh với anh nữa: “Được rồi, con quét dọn đi, mẹ đi nấu bữa sáng, lát nữa con cứ ăn trước đi nhé, nếu bọn họ dậy muộn thì để bọn họ tiếp tục ngủ.”
Người khác thì không nói, ít nhất thì con gái bà ấy sẽ ngủ nướng.
Tần Dã: “Mẹ, Yên Yên mới về hôm qua, cô ấy đi đường rất mệt, để cô ấy ngủ thêm chút nữa đi, chúng ta không cần gọi cô ấy dậy đâu.”
“Được được được, để con bé ngủ bao lâu cũng được, không gọi.” Mẹ Dung rất thích dáng vẻ này của con rể.
Mặc dù bà ấy cảm thấy làm vợ người khác mà dậy trễ như vậy thì có chút không tốt, nhưng ai bảo con bé là con gái bà ấy chứ?
Mọi người sẽ luôn có những tiêu chuẩn kép một cách không thể tự chủ được.
Tần Dã nhìn thấy mẹ vợ vào bếp, anh vội vàng quét dọn khắp sân, sau đó nghĩ đến việc bồi bổ sức khỏe cho vợ, dù sao tối qua cô thực sự mệt mỏi.
Suy nghĩ một lát, anh đi vào bếp: “Mẹ, con cầm bánh bao lên núi xem thử chút nhé.”
Mẹ Dung có chút kinh ngạc: “Bây giờ con lên núi à?”
Tần Dã gật đầu, “Vâng, bây giờ con lên núi xem một chút, con sẽ về nhà trước buổi trưa.”
Mẹ Dung nghe thấy anh nói như vậy, bà ấy liền nói: “Nếu như con muốn lên núi, vậy thì cũng không cần vội một lát này đâu, con ngồi xuống ăn xong bữa sáng rồi hẳn đi nhé.”
Bà ấy vội vàng nhấc nắp nồi, lấy ra mấy cái màn thầu ở bên trong, sau đó lại múc cho anh một chén cháo.
“Con cứ ngồi ở đây ăn đi.”
Thấy vậy, Tần Dã đành phải ngồi xuống.
Cảm giác được quan tâm này thực sự khiến anh thấy rất ấm áp.
Ăn xong, anh đứng dậy nói: “Mẹ, chuyện trong nhà làm phiền mẹ trông nom nhé, bây giờ con lên núi đây.”
Mẹ Dung gật đầu: “Được, chú ý an toàn.”
Sau khi Tần Dã đi ra ngoài, anh tiện thể cầm chiếc giỏ và d.a.o chẻ củi trong góc mang theo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Dung Yên ngủ đến mười giờ mới tỉnh giấc, dù sao cô cũng nhớ ra hôm nay mình có việc phải làm.
Sau khi ra ngoài, cô thấy mẹ đang giặt quần áo ở ngoài sân.
“Mẹ ơi, sao mẹ không pha thêm nước nóng vào giặt đồ?”
“Cần gì phải pha vào chứ? Nước giếng này chỉ ấm thôi... Con mau đi ăn sáng đi, đang để trong nồi cho con đó.”
Cô con gái này tâm cũng lớn thật, bây giờ mấy giờ rồi mới chịu rời giường? Nếu như dậy trễ hơn một chút nữa... Cũng đến giờ ăn trưa luôn rồi đó.
Dung Yên rửa mặt trước, sau đó đi vào phòng bếp, bữa sáng khá ngon, cô ăn hai cái màn thầu và một chén cháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-109.html.]
“Mẹ, cha con đâu? Ông ấy ở đâu?” Dung Yên ra ngoài không thấy cha cô đâu.
Mẹ Dung nhìn cô một cái rồi nói: “Cha con đang ở trong phòng, sức khỏe ông ấy như vậy có thể đi đâu được chứ? Con nên hỏi Tần Dã đi đâu rồi mới phải.”
Dung Yên nghĩ đến chuyện tối qua, cô không muốn hỏi chút nào.
Đàn ông.... Thật sự không thể nào liên quan đến chữ thành thật được mà.
Nhưng vì mẹ cô nhắc nhở, cho nên cô hỏi một câu mang tính tượng trưng: “Vậy anh ấy đi đâu rồi?”
Mẹ Dung: “Lên núi rồi, đã đi được mấy tiếng rồi đó.”
“Ồ.” Dung Yên không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, “Con đi xem cha con đây.”
Mẹ Dung:……
Sao mà con gái bà ấy mở miệng cũng là cha, ngậm miệng cũng là cha vậy?
Dung Yên đi đến phòng cha cô, nhìn thấy ông ấy đang ngồi trên giường đất chơi cờ tướng với Tần Dư, chuyện này khiến cô rất ngạc nhiên.
“Ai thắng rồi?”
Dung Văn Minh quay đầu nhìn cô một cái: “Vừa mới đánh thôi.”
Dung Yên đi đến, nhìn bàn cờ một lát, “Chậc” một tiếng.
Cô trực tiếp nhúng tay vào: “Tiểu Dư, em nên đi như thế này.”
Tần Dư:……
Dung Văn Minh liếc nhìn con gái rồi nói: “Xem cờ mà không nói một lời mới là quân tử chân chính.”
Dung Yên cong môi cười nói: “Cha, con không phải quân tử.”
Tần Dư không giỏi mấy thứ này, vội vàng tránh ra nhường vị trí: “Chị dâu, chị đánh cờ đi.”
Chơi cờ gì đó đối với cậu ấy mà nói thì quá đau khổ rồi, cậu ấy không muốn chút nào.
Sáng sớm đi chẻ chút củi không tốt hay sao? Nhất định phải ở đây chịu đựng những chuyện cậu ấy không nên chịu đựng ở độ tuổi này...
Haiz, nhưng lúc này cậu bé cũng không dám rời đi.
Chỉ có thể tiếp tục đứng ở đây.. Xem họ đánh cờ.
Cuộc chiến giữa cha và con gái kết thúc rất nhanh chóng...tất nhiên nó được kết thúc với chiến thắng thuộc về Dung Yên.
Chuyện này khiến Dung Văn Minh khá ngạc nhiên: “Không ngờ con gái cha bây giờ lại giỏi như vậy.”
Ngay cả ông ấy cũng không thể đánh bại được con gái.
Dung Yên mỉm cười nhướng mày, không hề khiêm tốn chút nào: “Bình thường bình thường, đứng thứ ba toàn quốc thôi.”
Dung Văn Minh:……
Tần Dư còn chưa thông thạo:...
“Được rồi, cất cái này đi trước đi, con sẽ bắt mạch cho cha, lát nữa phải châm cứu cho cha rồi.” Lịch trình của Dung Yên hôm nay khá bận rộn.
Bởi vì cô nhớ ra cuối năm trước, cô đã hứa với hai mẹ con kia là sẽ chữa khỏi bệnh câm cho Tú Nhi.
Nếu cô đến muộn thêm mấy ngày nữa, chắc là hai mẹ con kia sẽ mất hết hy vọng rồi.
Nếu như là chuyện cô đã đồng ý thì trước giờ cô chưa từng thất hứa.
“Được.” Dung Văn Minh đáp lại.
Tần Dư ở bên cạnh vẫn có chút mắt nhìn, cậu bé vội vàng dời chiếc bàn nhỏ trên giường đất sang một bên.
Vừa muốn đi ra ngoài, Dung Yên liền gọi cậu bé: “Tần Dư, lát nữa em ra ngoài, nói với Tần Mai, chờ chị châm cứu cho cha chị xong thì chị cũng sẽ châm cứu cho em ấy.”
Muốn chữa thì cùng nhau chữa.
Tần Dư vừa nghe thấy chữa bệnh cho em gái thì cậu ấy vội vàng gật đầu: “Được.”
Sau đó cậu bé chạy nhanh ra ngoài, từ bóng lưng của cậu bé cũng có thể nhận ra cậu bé vui mừng như thế nào.
“Thằng bé này thật ra đầu óc rất linh hoạt, rất thông minh.” Trong lời nói của Dung Văn Minh thể hiện ra sự yêu thích của ông ấy với Tần Dư.
Dung Yên gật đầu đồng ý.
Dạy dỗ cho tốt, ngày tháng sau này nhất định sẽ không kém cỏi.
“Được rồi, cha ăn cái này trước đi.” Khi cha cô không chú ý, cô đã cầm một lọ thuốc trên tay.
Nó khá lớn, loại cầm vừa lòng bàn tay.
Dung Văn Minh lập tức bị thu hút sự chú ý, ông ấy nhìn vào tay con gái.
Có chút tò mò: “Đây là thuốc gì?”
Lọ thuốc tuy bình thường, nhưng không thể nhìn ra được bên trong đựng thuốc gì.
Dung Yên đưa lọ thuốc cho ông ấy, “Chính là thuốc, nói chung là phù hợp với tình hình bây giờ của cha, chỉ là có chút đắng, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên. Lần này là cữ thuốc buổi trưa, bình thường đều uống trước khi ăn.”
“Được.” Dung Văn Minh bây giờ tin tưởng con gái vô điều kiện, cộng thêm sự phục tùng vô điều kiện.
Dung Yên cầm chiếc phích nước ở bên cạnh lên và rót cho ông ấy một chén nước nóng.
Dung Văn Minh đổ ra một.... Cục thuốc từ trong lọ thuốc.
Hãy gọi nó là cục thuốc, nó thực sự quá lớn rồi.
“Thuốc này to như vây sao?” Đây là loại thuốc gì vậy?
Nó đen thui, to gần bằng ngón tay cái rồi, giống như một quả cầu mè đen vậy.
Chỉ nhìn thôi đã khiến người khác khó nuốt xuống rồi.