Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:28:12
Lượt xem: 153

Rồi quay đầu nói với mẹ Dung: ”Mẹ, chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn, dù sao bây giờ con cũng đang rảnh, nhân tiện có thể học hỏi thêm trù nghệ của mẹ.”

Mẹ Dung được anh nịnh khéo, nụ cười trên mặt tươi hơn rất nhiều.

Ôi trời, con rể thật hiểu chuyện.

Thời buổi này có mấy người đàn ông nguyện ý chủ động đi vào bếp phụ nấu cơm cơ chứ, nhất là ở vùng nông thôn này, cho dù là bọn họ có thương vợ đến đâu.

Tư tưởng hủ bại thâm căn cố rễ truyền qua các đời khiến bọn họ cho rằng nhà bếp là chỗ của nữ nhân, không xứng với địa vị của bọn họ.

Một người đàn ông mà chạy đi nấu cơm sẽ bị người ta khinh thường.

Bà hiểu rất rõ con gái mình, trước kia con bé ở trong nhà chưa từng phải đụng đến việc nhà, nấu cơm cũng không, bây giờ có biết một chút thì đều là sau khi xuống nông thôn học được.

Nhưng mà đồ ăn do con bé làm ra chỉ miễn cưỡng nuốt được mà thôi.

Hơn nữa con bé còn rất lười.

Trước kia bà vẫn luôn lo lắng….Bây giờ đang là tân hôn, tình cảm của đôi vợ chồng son sẽ không có vấn đề gì, nhưng chờ ngày tháng qua lâu rồi, nếu con gái bà còn giữ tính nết cũ, nhỡ may vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn thì sao?

Nhưng hiện tại nhìn thấy con rể không kiêng kị gì mà đi vào phòng bếp, tỏ vẻ muốn học hỏi trù nghệ của bà thì trong lòng của mẹ Dung lập tức chấm anh 100 điểm, thậm chí còn sợ 100 điểm chưa đủ bộc lộ ra hết cái tốt của anh.

Bà vui vẻ gật đầu:”Được thôi, vậy con giúp mẹ rửa sạch đồ ăn bên kia sau đó cắt ra, với cả mẹ muốn làm ít màn thầu với bánh bao nữa, để sáng mai hấp lên ăn.”

Tần Dã lập tức nói: “Vậy chút để con lo cái đó cho, sức con lớn.”

“Được.” Mẹ Dung mặt mày hớn hở, lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy con gái thật biết chọn người.

Nhìn một cái liền có thể chọn cho bà một người con rể cực tốt!

Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn sức lực có sức lực, quan trọng nhất là còn biết chăm sóc gia đình.

Uổng cho những người kia ở sau lưng bà chê con gái gả cho một gã nông thôn chân đất, phí phạm tướng mạo trời cho, về sau cuộc sống có bao nhiêu khổ…..Hừ, bọn họ vĩnh viễn đều không biết được, con gái bà gả cho người tốt đến mức nào đâu!

Bản thân Tần Dã vốn đã chịu được khổ được khó, hơn nữa anh cũng không phải người ngu ngốc gì.

Trước kia nấu cơm chỉ cần no là đủ, thiếu dầu thiếu muối sao có thế nấu được món gì ngon?

Hơn nữa anh còn phải làm nhiều việc, chuyện nấu cơm trong nhà đa phần giao cho em trai em gái phụ trách.

Chưa chín hẳn cũng có thể ăn, mà cháy rồi cũng vẫn ăn được, anh đều không quá chú ý, miễn là có thể no bụng.

Nhưng bây giờ không giống trước kia, anh có vợ rồi.

Nhìn bộ dáng kiều khí của cô vợ nhỏ….Tần Dã chỉ muốn cho cô hưởng thụ cái gì tốt nhất, kể từ thứ nhỏ nhặt như là cơm ăn hàng ngày.

Có mẹ Dung chỉ dạy, Tần Dã học một biết mười, làm gì cũng ra hình ra dáng…..Cuối cùng cả một bàn cơm ăn cho bữa tối đều là do anh nấu.

Tần Dư:....

Không nghĩ tới có một ngày anh trai cậu có thể nấu ra được mấy món nhìn đẹp mắt như vậy.

“Anh, em đi gọi chị dâu ra ăn cơm.”

Tần Dã đã nấu xong, nghe thấy Tần Dã bảo vậy thì nói thẳng:”Không cần, để anh tự đi, em đi bê phụ đồ ăn ra đi.”

Tần Dư nghe xong gật đầu.

Hai anh em mỗi người bưng hai đĩa đồ ăn đi thẳng lên nhà chính.

Sau khi Tần Dã đặt thức ăn lên bàn, chuẩn bị đi gọi người thì nhìn thấy Dung Yên đã đẩy mành đi vào.

Vì thế nhanh nhẹn kéo ghế ra:”Vợ ơi, em ngồi ở đây đi, để anh đi gọi cha ra ăn cơm.”

“Được.” Dung Yên gật đầu, tầm mắt của cô dừng lại ở trên bàn đồ ăn bắt mắt trước mặt, thoạt nhìn làm người ta có cảm giác thèm ăn.

“Tiểu Dư, em đi kêu em gái ra ăn cơm đi.”

Tần Dư nghe chị dâu bảo thế thì gật đầu, sau đó chạy đi gọi người…

Mẹ Dung bưng một bát cơm lớn đi vào, thấy con gái đã chễm chệ một mình một bàn ngồi xuống trước.

“May là con gả cho Tần Dã đấy, nếu không gả sang nhà khác con mà ngồi trước thế, nhất định nhà chồng sẽ ghét c.h.ế.t luôn!” Mẹ Dung cảm thấy thật may bên nhà chồng con gái không có trưởng bối.

Mặc dù suy nghĩ này có hơi không tốt cho lắm.

Dung Yên lại không để bụng xíu nào, ”Mẹ, lời này của mẹ nói sai rồi, nếu bọn họ dám ghét bỏ con thì sao con có thể thành gia với họ chứ? Người cùng con sinh hoạt, có thể không vừa mắt vừa lòng con nhất, nhưng chắc chắn phải khiến con thấy thoải mái nhất mới được.”

Nếu không thì cô cần làm gì?

Tự nhiên rước về ở chung để cung phụng như tổ tiên trên bàn thờ à? Đấy không phải là mua dây buộc mình sao?

Mẹ Dung còn chưa nói gì, vừa lúc Tần Dã ra tới nghe thấy được, lập tức biểu lộ chân thành: ”Vợ ơi, anh sẽ không để cho em chịu bất kỳ ủy khuất nào đâu, em muốn sao cũng được hết á!”

Mẹ Dung:....

Nhìn bộ dáng con rể như vậy, nhất thời bà không biết nên nói gì mới phải.

Con rể có hơi mất liêm sỉ thì phải, có thể nào học cách giữ lại chút tôn nghiêm không?

“Mẹ, phòng bếp còn màn thầu với canh gà nhỉ, để con xuống lấy cho, mẹ ngồi vào bàn trước đi.”

Tần Dã nhanh chân bước ra ngoài.

Mẹ Dung nhìn bóng dáng của anh, quay đầu liền trừng mắt với Dung Yên một cái: ”Rụt rè chút, đừng có quá đáng, Tiều Tần rất tốt…..Vợ chồng là chim liền cành, con cũng phải đối xử tốt với nó đấy có biết không?”

Như vậy tình cảm hai người mới có thể trăm năm không tan, sắt cầm hảo hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-107.html.]

Dung Yên gật đầu có lệ: “Vâng”.

Mẹ Dung nhìn vẻ mặt con gái thì biết rằng Dung Yên không hề để tâm đến những gì bà ấy vừa nói.

“Anh cảm thấy khá tốt!“ Dung Văn Minh bước ra xen vào một câu.

Rõ ràng là ông ấy đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện bên ngoài vừa rồi.

Ông ấy cho rằng con gái mình tốt như vậy, xứng đáng được Tần Dã đối xử tốt.

Dung Văn Minh là một người cha đáng quý.

Ông ấy cảm thấy con gái mình là người tốt nhất trên đời, con rể đối xử với con bé tốt chút thì sao chứ? Không nên sao?

Nếu không phải Tần Dã trông có vẻ cũng ổn thì ông ấy còn muốn đưa con gái mình về nữa.

Mẹ Dung trừng chồng mình một cái, “Anh cứ chiều con bé đi! Con bé đã lớn chừng nào rồi chứ, Yên Yên đã có gia đình rồi đó, anh còn coi con bé là một cô bé sao?”

Dung Văn Minh không đồng tình với chuyện này, ông lập tức phản đối: “Con gái anh lấy chồng thì sao vậy? Con bé không phải là con gái anh nữa sao? Chẳng lẽ anh không nên chiều chuộng con bé nữa sao? Hơn nữa, chúng ta cưng chiều con bé chỗ nào chứ? Nếu không thì sao con bé lại ở đây?”

Trong suy nghĩ của Dung Văn Minh, việc con gái ông ấy đến đây lao động, chính là nỗi đau muôn thuở trong lòng ông ấy, đồng thời cũng khiến ông ấy cảm thấy bản thân mình thật bất tài.

Nhưng mà, lúc đó tên con gái ông đã được báo lên rồi, thật sự không có cách nào để thay đổi chuyện đó.

Xém chút nữa ông ấy đã phải xa cách con gái mình mãi mãi, không bao giờ được gặp nhau lần cuối cùng nữa.

May mắn thay, con gái ông ấy đã có cơ duyên của riêng con bé khi đến đây, con bé đã học được bản lĩnh thật sự, còn sử dụng bản lĩnh đó để cứu ông ấy.

Mẹ Dung biết rằng chỉ cần là chuyện liên quan đến con gái bảo bối của chồng mình, vậy thì con bé vĩnh viễn chính là con gái giỏi nhất của ông ấy.

Bà ấy lười đôi co với hai cha con: “Được được được, anh cứ chiều đi. Mau ngồi xuống ăn cơm.”

Có một số món không thể để cho cha Dung ăn, “Em đi bưng dược thiện lên cho anh.”

“Mẹ, không cần đi nữa, con bưng lên rồi đây.” Tần Dã đặt cái bát lớn trước mặt cha vợ, sau đó anh lại đi ra ngoài.

Đi đến đi lui mấy vòng, anh bưng hết tất cả các món ăn lên bàn.

Cả nhà đều ngồi xuống.

Mọi người đều rất thích bầu không khí như thế này.

Mẹ Dung cũng thích gia đình có nhiều người như thế này.

Bà ấy gắp một miếng thịt thỏ định bỏ vào bát của Tần Mai.

Dung Yên kịp thời ngăn cản, “Mẹ, đừng gắp thịt này cho Mai Tử, con bé uống chút canh gà và ăn vài món chay thôi.”

Mẹ Dung nghe thấy lời này, lập tức bỏ miếng thịt kia vào trong chén của Tần Dư.

“Nếu con không nhắc, mẹ cũng quên mất rồi.”

Sau đó bà ấy gắp một miếng thịt đùi thỏ lớn bỏ vào chén của Tần Dã, “Tiểu Tần, con ăn cái này đi, ăn nhiều chút nhé.”

Tần Dã được yêu thương mà kinh sợ: “Mẹ, con tự mình gắp được rồi”

Anh còn muốn gắp đồ ăn cho vợ nữa đó.

May mắn thay, Dung Yên kịp thời phát hiện ý đồ của Tần Dã, cô cũng vội vàng nói: “Anh đừng gắp đồ ăn cho em, người nào cứ ăn phần người nấy đi, em tự gắp được rồi.”

Tần Dã tiếc nuối.

Một bữa cơm, người một nhà ngồi quây quần bên nhau...Ăn uống rất vui vẻ.

Nhưng nhà ông Tần thì khác.

Tần Phú Quý ngồi xuống nhìn chén đồ ăn duy nhất trên bàn, lập tức bất mãn: “Mẹ ơi, hôm nay sao chúng ta chỉ ăn mỗi dưa muối vậy? Còn chỉ có một chén dưa muối này thôi, như vậy thì ăn thế nào được chứ? Hơn nữa, sao đây lại là bánh lương thực thô vậy? Buổi tối ăn món này thì có thể ăn no sao?” ”

Lúc này bà Vương nhìn thấy ai cũng cảm thấy tức giận, lúc bà ta nghe thấy lời này thì lập tức trừng mắt nhìn anh ta: “Cái gì mà ăn thế nào? Bây giờ nhà chúng ta có thể ăn được món này đã là không tệ rồi, con còn chê bai cái gì? Nếu không muốn ăn, mau cút ra ngoài cho mẹ.”

Tần Phú Quý sửng sốt: “Mẹ, mẹ sao vậy? Tức giận đến như vậy, tức giận với con như vậy làm gì chứ?”

Buổi chiều anh ta không ở trong thôn, cho nên không biết ở nhà xảy ra chuyện gì.

“Nhà chúng ta sắp phải ăn đất rồi, cha con đưa cho tên tang môn tinh kia hai mươi đồng, nhà mình không còn một đồng tiền nào cả rồi.” Bà Vương khóc than nghèo khổ.

Nghĩ đến hai mươi đồng mình đã đưa cho Tần Dã thì bà ta nhất thời ngay cả suy nghĩ muốn g.i.ế.c người cũng có rồi.

Khi Tần Phú Quý nghe mẹ anh ta nói rằng cha anh ta đã đưa cho Tần Dã hai mươi đồng, lập tức vô cùng kinh ngạc.

“Cha, sao cha lại cho thằng nhóc đó hai mươi đồng chứ? Con sắp không nhận ra cha nữa rồi, cha đưa tiền cho thằng nhóc đó làm gì chứ? Có tiền không phải nên để dành đó cho con cưới vợ sao?”

Đáng lẽ anh ta phải kết hôn từ năm trước, nhưng anh ta lại vô cùng xui xẻo, vừa vặn gặp đúng lúc bà nội của người yêu bị té c.h.ế.t rồi.

Việc kết hôn lại bị trì hoãn nữa.

Cứ nhất định nói anh ta phải đợi thêm ba tháng nữa, nếu như muốn kết hôn sớm chút cũng không phải không được, chính là bảo anh ta phải lấy ra hai trăm đồng cho nhà bọn họ mượn.

Chuyện này có thể khiến anh ta vô cùng tức giận.

Nếu như nhà anh ta có hai trăm đồng, muốn cưới cô gái như thế nào mà không được chứ?

Hơn nữa, mặc dù mở miệng nói là vay tiền.

Mọi người đều là người hiểu rõ ràng, số tiền này nếu cho bên kia mượn cũng giống như cầm bánh bao thịt để đánh chó vậy, còn có thể đòi lại nữa không? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên, cho dù anh ta không muốn, cũng chỉ có thể lựa chọn kết hôn muộn vài tháng.

Loading...