Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:28:06
Lượt xem: 190

Sắc mặt Tần Dư căng thẳng, vô thức muốn đóng cửa lại.

Tuy nhiên, bà Vương đã sớm đề phòng hành động này của Tần Dư, lúc cậu bé muốn đóng cửa lại, bà ta trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Lão Tần phía sau bà ta cũng bước vào theo vợ mình.

Bọn họ vừa mới vào nhà, Tần Dư đã vô cùng tức giận, nhưng cậu không thể đuổi họ đi được, dù sao trên danh nghĩa.... Bọn họ vẫn là ông bà nội của cậu.

Quay đầu lại muốn đi tìm anh cả, liền nhìn thấy anh cả đi ra với vẻ mặt khó chịu.

Vậy là cậu bé chạy thẳng về phía anh cả của mình.

“Hai người đến đây làm gì?” Tần Dã đè nén cơn tức giận.

“Sao mày lại nói chuyện với bọn tao như vậy? Tốt xấu gì bọn tao cũng là trưởng bối của mày đó.” Bởi vì có chồng cùng đến, bà Vương đã lấy lại được sự tự tin của mình.

Tần Dã không để ý đến bà ta, nhìn thẳng vào ông nội hiếm khi xuất hiện trước mặt anh: “Lúc đầu, hai nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ sạch sẽ rồi, lần này ông lại đến đây làm gì?“

Ông Tần nhìn thấy ánh mắt của Tần Dã thì cực kỳ không đồng tình với thái độ của anh.

“Tần Dã, nghe nói bố mẹ vợ cháu đều đến đây rồi, thân là trưởng bối, sao có thể không tới chào hỏi chứ?“

“Không cần chào hỏi, bố mẹ vợ tôi đến đây không liên quan gì đến mấy người, bây giờ hai người về đi, sau này đừng đến đây nữa, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân của Tần Phú Quý.”

Khi Tần Dã nói đến câu cuối cùng, trong đó lộ ra sự tàn nhẫn.

Bây giờ bọn họ tới đây, rõ ràng là có ý đồ xấu, anh hoàn toàn không cần phải khách sáo với bọn họ.

Bà Vương vừa nghe thấy lời này thì như bị dẫm vào chỗ đau.

Tức khắc, bà ta trợn mắt tức giận: “Mày dám à, Phú Quý là chú của mày đó, mày đúng là một tên súc sinh bất hiếu, có tin tao sẽ đến đồn cảnh sát kiện mày không?”

Ông Tần:……

Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, lẽ ra ông ta không nên để bà ta cùng đến đây.

Đang định nói gì đó với Tần Dã để cứu lại tình hình, nhưng lại có một giọng nói khó chịu vang lên

“Ai muốn kiện con rể tôi vậy?”

Mẹ Dung hùng hổ lao ra khỏi căn bếp nhỏ.

Sau đó bà ấy nhìn ông Tần và bà Vương với vẻ mặt không thân thiện.

“Các người muốn kiện con rể tôi à? Các người kiện con rể tôi chuyện gì?”

Bà Vương nhìn thấy người ăn mặc chỉnh tề, sau đó nhìn lại chính mình... Không hiểu sao, khí thế của bà ta bị giảm xuống rất nhiều.

Ông Tần cướp lời nói trước vợ ông ta: “Bà thông gia, bà hiểu lầm rồi, tôi là ông nội của Tần Dã, nghe nói hai vợ chồng bà đến rồi, cho nên muốn đến xem thử, tiện thể mời hai người đến nhà ăn một bữa cơm.”

“Ông nội? Có chuyện gì thế? Tôi nghe con rể từng nói rằng, thằng bé đã cắt đứt quan hệ với mấy người từ lâu rồi mà?”

“Không phải……“

Lão Tần chưa kịp nói xong mấy lời còn lại thì đã bị mẹ Dung xua tay cắt ngang.

“Nếu như mọi thứ đều được giấy trắng mực đen viết rõ ràng, vậy không cần phải lui tới nữa, nếu như cảm thấy không phục, vậy thì đi tìm đại đội hoặc cũng có thể đi tìm gia tộc mấy người. hi ba anh em con rể tôi còn nhỏ và sắp c.h.ế.t đói, mấy người nhẫn tâm đoạn tuyệt với bọn họ, bây giờ cũng không cần thiết phải nối lại mối quan hệ này nữa.”

“Còn nữa, bây giờ con rể của tôi cũng không phải không có trưởng bối, có chúng tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt ba anh em bọn họ. Bây giờ, hai người có thể đi rồi.”

Mấy năm trước muốn bỏ đói người ta đến chết, bây giờ lại muốn nhận người thân... Suy nghĩ chuyện tốt đẹp gì vậy!

Sắc mặc của ông Tần và bà Vương rất khó coi.

Ngay cả bà Vương cũng muốn mắng chửi mẹ Dung rồi... Một người mẹ vợ như bà thật sự tưởng mình ghê gớm lắm à?

Nhưng mà, ông Tần nhanh một bước nói chuyện, giọng nói của ông ta trầm thấp: “Tần Dã, nếu cháu muốn làm như vậy, vậy thì ông cũng chỉ có thể làm theo ý cháu, nhưng có một thứ, cháu phải trả lại cho nhà họ Tần chúng ta.”

Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ cần cháu trả lại, vậy thì từ nay về sau, chúng ta sẽ là hai nhà, cho dù sau này ông chết, cũng không cần cháu mặc áo tang.”

Mẹ Dung:...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-103.html.]

Đã gây chuyện đến mức này rồi, còn muốn để Tần Dã mặc áo tang, mơ tưởng chuyện tốt đẹp gì vậy?

Nhưng mà, lúc này, bà ấy muốn đáp trả cũng không được, dù sao bà ấy cũng không rõ ràng đó là thứ gì.

Tần Dã khẽ cau mày, anh nhìn ông Tần, “Nhà chúng tôi không có thứ ông muốn.”

Nếu là thật sự có, vậy thì bọn họ đã lấy đi từ lâu rồi, sao có thể đợi đến bây giờ mới đòi được?

Ánh mắt ông Tần nặng trĩu: “Đúng vậy, có một chiếc hộp gỗ nhỏ có vài niên đại rồi, cái này là hồi đó ông tặng cho bố cháu, nếu như cháu không muốn nhận nhà ông là người thân nữa, vậy thì cháu hãy trả cái hộp gỗ đó cho nhà họ Tần đi.”

Bà Vương nghe vậy, đôi mắt của bà ta mờ mịt, bởi vì sau khi gả vào nhà họ Tần, bà ta cũng chưa từng nghe chồng mình nhắc đến chuyện này.

Nếu biết sớm hơn thì sao bà ta có thể không lấy lại chiếc hộp gỗ này chứ?

Bà ta không biết bên trong có cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống cùng ông Tần gần nửa cuộc đời, thứ có thể khiến chồng bà ta nhớ nhung, vậy thì chắc chắn là đồ tốt

Cho nên bà Vương lập tức xen mồm: “Đúng vậy, nếu như mày không muốn nhận người nhà họ Tần bọn tao, vậy thì mau lấy đồ của nhà họ Tần bọn tao ra đây, trả lại cho bọn tao.”

Tần Dã nghe bọn họ nói như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu bọn họ muốn gì.

“Không có, năm đó khi cha tôi không có tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, ông ấy đã bán cả cái hộp gỗ đó luôn rồi, chưa kể…”

Ánh mắt anh đặc biệt lạnh lùng: “Cha tôi nói với tôi rằng đó là do bà nội để lại cho ông ấy, đó là của hồi môn của bà nội tôi, không liên quan gì đến ông.”

Lão Tần vừa nghe tin đã bán rồi, ông ta tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.

Giọng điệu của ông ta vừa gấp gáp vừa âm trầm: “Không thể bán được, hơn nữa nó không phải của bà nội cháu, mà là của nhà họ Tần. Nếu như cháu không thể lấy cái hộp gỗ đó ra được, vậy thì hai nhà chúng ta không thể đoạn tuyệt.”

“Đúng vậy, của bà nội mày... có bằng chứng nào chứng minh là đồ của người đó không? Hơn nữa, đã gả vào nhà họ Tần rồi, thứ này không phải nên là đồ của nhà họ Tần sao? Mau lấy đồ của nhà họ Tần bọn tao ra đi, bọn tao không cho phép mày cất làm của riêng đâu.”

Chỉ dựa vào dáng vẻ nôn nóng củ ông Tần, cái hộp gỗ này chắc chắn là một thứ tốt.

Chỉ nghĩ đến thôi, cũng khiến bà ta đỏ mắt hận không thể tự mình vào nhà lục soát.

Sắc mặt Tần Dã rất khó coi, trong mắt tràn đầy tức giận.

Bà Vương bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, nhưng mà, với bảo bối quý giá không biết tên kia, ánh mắt này đối với bà ta mà nói, cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

Bà ta thẳng lưng nói: “Mày trừng cái gì mà trừng? Tao nói sai rồi sao? Cho dù bán đi rồi thì gia đình mày cũng không thể hưởng thụ một mình được, đó là thứ thuộc về nhà họ Tần bọn tao, mày phải bồi thường thứ đó cho bọn tao.”

Mẹ Dung nhìn khuôn mặt mồm miệng này của bà Vương, bà ấy thật sự không thể xem tiếp được nữa.

Vừa nãy nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu được hai người này đang yêu cầu điều gì.

Bây giờ nhìn thấy bà già này vô liêm sỉ như thế, bà ấy đương nhiên không nhịn được, cười lạnh một tiếng: “Tôi đúng là được mở mang kiến thức đó, chưa từng nghe nói của hồi môn còn phải đưa cho nhà chồng, chuyện này sợ là truy ngược mười tám đời tổ tông, cũng chưa từng nghe nói đến loại chuyện này đâu. Thế nào vậy, nhà mấy người là trường hợp đặc biệt à?”

“Còn nữa, của hồi môn của bà nội ruột con rể tôi thì liên quan quái gì đến bà nội kế như bà chứ? Đúng thật là có lợi trước mắt, ngay cả cái mặt già này cũng không cần à?”

“Hai người có muốn bây giờ ra ngoài thôn để người trong thôn các người phân xử không? Thứ đồ của mẹ ruột bà nội ruột, không để lại cho con trai ruột hay cháu trai ruột của mình mà còn phải để lại cho vợ kế à?”

Bà Vương bị nói đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng lên.

Nghẹn cả buổi, mới thốt ra một câu: “...Đây là quy củ trong nhà chúng tôi.”

Khả năng chiến đấu của mẹ Dung không thua kém ai, chưa kể hai người này còn công khai bắt nạt con rể bà ấy.

Vậy sao mà được chứ?

“Bà đi sang một bên cho tôi đi! Bà là vợ kế, còn muốn độc chiếm đồ của vợ đầu, da mặt của bà còn dày hơn cả tường thành nữa đó, cho dù bà không cần mặt mũi, vậy thì bà cũng không xứng đáng cầm đâu.”

Quay đầu nhìn ông Tần, miệng vẫn sắc bén như cũ.

“Tôi nói này ông già, làm người ấy à, nhất là những người đã tầm tuổi ông, cũng là người bước nửa chân xuống mồ rồi, hãy tích chút đức đi! Đừng ở đây quấy rối dây dưa nữa, nếu không thì tôi cũng không ngại tuyên truyền hành động ghê tởm này của các người đến khắp nơi đâu.”

“Bà thông gia, Tần Dã nói sai rồi, thứ đó không phải là đồ của bà nội ruột thằng bé, là do người nhà họ Tần chúng tôi đưa cho người vợ đã c.h.ế.t của tôi, không phải của bà ấy... Cho nên, vẫn phải trả lại.”

Loading...