Những lời này của Đường Thư Nghi đều xuất phát từ nội tâm, tuy rằng nàng đang nói với bản  nhưng thật  cũng là nói cho Ngô Tĩnh Vân .
Từ tận đáy lòng, nàng cũng  muốn đối nghịch với Ngô Tĩnh Vân. Cũng  phải là nàng sợ hào quang của nữ chính, đường phải tự mình , cho dù người khác có may mắn thì bản  chỉ cần nỗ lực cũng có thể tự tìm  hướng  cho mình. Nàng chỉ  muốn có thêm nhiều ̣ch nhân thôi.
Thật  nếu Ngô Tĩnh Vân chỉ muốn hả giận mà thọc cho Tiêu Ngọc Thần mấy đao thì nàng sẽ  quản.  hình như Ngô Tĩnh Vân cũng  ̣nh  như . Nàng   huỷ hoại  bộ Hầu phủ, trong sách cũng đã nói nàng  thật sự làm như vậy, ba  muội Tiêu Ngọc Thần đều  có kết cục tốt.
Cho nên, vì bản , cũng vì Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu, nàng  thể  quản.
Mà Ngô Tĩnh Vân  nàng nói xong cũng sửng sốt, nàng    Hầu phu nhân đang an ủi khuyên giải mình, nàng   rõ chuyện trước  mà Hầu phu nhân nhắc tới có phải là chuyện của nàng  ở kiếp  , nếu đúng là như thế, vậy Hầu phu nhân cũng sống lại ?
 cũng  thể là Hầu phu nhân tự cảm thán thôi, dù  ai cũng nói Hầu phu nhân và Vĩnh Ninh hầu đã mất là kiêm điệp tình thâm.
Mà Ngô phu nhân cũng cho rằng Đường Thư Nghi  những lời  đều là do đau xót cho Vĩnh Ninh hầu đã mất, nếu  nét mặt của Hầu phu nhân hôm nay cũng  âm u như vậy. Bà   : “Ngài  đúng,   , phải nhìn về tương lai.”
Đường Thư Nghi cũng mỉm cười nhìn nàng , chỉ là từ trong đáy mắt lại  thấy được ý cười . Nàng tất nhiên có thể   lúc nãy là Ngô phu nhân cố ý,   thể Ngô Tĩnh Vân  , mục đích đương nhiên là muốn kế nữ  có được ngày lành.
Thử hỏi có nhà nào muốn cưới về một tức phụ ốm yếu bệnh tật?
Đường Thư Nghi bây giờ cũng có chút đồng tình với Ngô Tĩnh Vân,  một kế mẫu mặt hiền tâm ác như vậy, có thể thấy cuộc sống hàng ngày cũng  dễ dàng gì.  nàng cũng chỉ là đồng tình thôi, chỉ cần Ngô Tĩnh Vân  chịu thu tay, bọn họ chắc chắn sẽ đứng ở hai phía đối lập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-71.html.]
Trò chuyện một lúc thì cũng đã đến giờ cơm trưa,   dời bước đến nhà ăn dùng bữa. Ăn cơm xong, Đường Thư Nghi : “Hậu hoa viên trong phủ có vài gốc cây phong, vừa vặn lúc này là lúc đẹp nhất,  đưa các ngươi  xem.”
Ngô phu nhân   dậy: “Ai cũng nói cảnh sắc ở Sùng Quang tự  núi mùa này rất đẹp,  bằng tìm thời gian thích hợp đưa bọn nhỏ  ngoài vui chơi một chút.”
Đường Thư Nghi   Ngô phu nhân đang tính toán chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý, có thể tiễn mấy người này  càng sớm càng tốt.
“Đến lúc đó cũng gọi cả đại công tử theo.” Ngô phu nhân vừa nói vừa nhìn Ngô Tĩnh Vân, ý tứ muốn cho đôi hôn phu hôn thê này bồi dưỡng tình cảm vô cùng rõ ̀ng, nhưng ý đồ chân chính của bà  là gì thì cũng chỉ có bà  biết.
Chuyện nam nữ kết giao ở Đại Càn cũng  bị quản lý quá nghiêm ngặt, nam nữ đính hôn nhưng  thành  nếu có trưởng bối  cùng thì vẫn có thể gặp mặt .
“Được, đến lúc đó cũng để nó đến đó thư giãn một chút.” Đường Thư Nghi .
Chắc chắn là  thư giãn được rồi, hôm đó phải cẩn thận gấp đôi mới đúng.
Nói chuyện một lúc thì cũng đã tới hoa viên của Hầu phủ, từ đằng xa là đã có thể nhìn thấy bốn năm cây phong đỏ rực như lửa ven con đường mòn, đứng dưới bầu trời xanh chứa chan ánh nắng vô cùng đẹp mắt.
Ngô phu nhân đưa mắt nhìn Ngô Tĩnh Nhã, Ngô Tĩnh Nhã bèn kéo tay Ngô Tĩnh Vân đòi  hái lá đỏ, Ngô Tĩnh Vân cũng thuận theo.
Bên , Ngô Tĩnh Xu  chút ngượng ngùng lấy  lò sưởi cầm tay đưa cho Đường Thư Nghi: “Phu nhân, đây là  tự làm,  thấy trời đã trở lạnh, vừa lúc để phu nhân lồng vào tay sưởi ấm.”