Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-05-15 20:37:10
Lượt xem: 2,050
Dương phu nhân mới không thèm sợ, thả lỏng thân thể, đặt tay lên chiếc gối mềm mại, nói: "Mấy năm nay ta đều suy nghĩ, vì sao ngươi vẫn luôn nhớ tới nàng ta không quên. Nghĩ đến nghĩ đi, cảm thấy rất có khả năng bởi vì ngươi không có được. Miếng thịt đã sắp đến miệng lại không thể nuốt xuống, không phải sẽ luôn nghĩ đến sao."
Sắc mặt Dương thái sư đen như đáy nồi, nhưng ông ta không lên tiếng. Tình cảm giữa ông ta và Viên phi, người khác không thể hiểu được.
Trong phòng một mảnh yên lặng, sắc trời bên ngoài đã tối. Trong phòng không thắp đèn, một mảnh tối tắm. Gió ngoài cửa sổ thổi vi vu, đánh vào khung cửa kêu lên kẽo kẹt. Phu thê bất hoà nhiều năm ngồi đối diện nhau, bị bị ngăn cách bởi núi sâu biển rộng.
Không biết đã bao lâu, giọng nói của Dương lão phu nhân lại lần nữa vang lên: "Ta thật sự rất tò mò, ngươi thật sự chưa từng một lần gian díu với nàng ta?"
"Lâm Đình Tú!" Dương thái sư nhìn Dương lão phu nhân bạo nộ: "Ngươi.... Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy? Giáo dưỡng của ngươi đâu?"
Căn phòng mờ mịt, Dương lão phu nhân không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông ta, nhưng cho dù có nhìn thấy, bà ấy cũng sẽ không sợ. Bà ấy nói: "Ta nói sai cái gì? Không mai mối không phải là quan hệ bất chính sao? Nếu không thì gọi là gì?"
Dương thái sư giơ tay chỉ vào bà ấy: "Ngươi.... Ngươi điên rồi, ta không nói chuyện nhiều với ngươi nữa."
"Ta không nói chuyện nhiều với ngươi." Giọng nói của Dương lão phu nhân lạnh lùng, "Dương Hoa Xán, mặc dù ta và ngươi không hòa hợp, nhưng nhi tử tôn tử đều là người Dương gia ngươi, ngươi cũng nên nghĩ cho bọn nó một chút chứ, nếu không ngươi có xứng với liệt tổ liệt tông của Dương gia không?"
Dương thái sư và Dương lão phu nhân đương nhiên chia tay trong không vui, tối nay vài vị chủ tử của Dương gia chú định một đêm không ngủ.
Trong cung, Viên phi ngồi trước gương trang điểm. Vừa nãy, tiểu thái giám bên người Hoàng đế đến truyền lời, một lát nữa Hoàng đế sẽ đến. Nàng ta lập tức tắm rửa thay y phục một phen, bây giờ đang chờ Hoàng đế đến.
Hoàng đế gần đây thích sủng hạnh những nữ tử sinh dưỡng tốt, những phi tần tuổi lớn lại đã sinh dưỡng rồi như nàng ta, y gần như đều không đụng tới. Nàng ta biết hôm nay Hoàng đế tới đây là vì chuyện của Định Quốc Công, nhưng cho dù là như vậy nàng ta vẫn phải ăn mặc chỉnh trang một hồi.
Đây chính là nữ tử trong cung, giờ giờ khắc khắc phải tranh sủng.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé truyền đến: "Hoàng thượng giá đáo."
Viên phi lập tức đứng dậy, trên mặt nở nụ cười dịu dàng. Đi ra bên ngoài, nhìn thấy Hoàng đế bước vào cửa, nàng ta vội vàng hành lễ: "Thỉnh an Hoàng thượng."
Hoàng đế ừm một tiếng, vẫy tay đi vào trong, "Đứng dậy đi."
Viên phi đứng dậy, Hoàng đế đã ngồi sẵn ở chính vị. Nàng ta nhận lấy trà do cung nữ đưa lên, mỉm cười đặt vào tay Hoàng đế, "Hoàng thượng mời dùng trà."
Hoàng đế ừm một tiếng, nhưng không cầm tách trà lên. Viên phi rất hiểu ý mà vẫy tay để cung nữ thái gián trong phòng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-471.html.]
Hoàng đế rất hài lòng với sự biết điều của nàng ta, biểu cảm trên mặt cũng hoà nhã hơn, "Nàng cũng ngồi xuống đi."
"Cảm tạ Hoàng thượng." Viên phi ngồi ở một bên, lại nghe Hoàng thượng hỏi: "Mọi chuyện làm như thế nào rồi?"
"Ngày đó về nhà, thần thiếp gặp mặt Định Quốc Công phu nhân, những lời nên nói với nàng, thần thiếp đều đã nói." Viên phi trả lời.
"Ừm, tâm tư của trẫm nàng cũng hiểu rõ, chỉ cần mọi chuyện thành công, chuyện đã hứa trẫm nhất định có thể làm được."
Hoàng đế cầm chén lên uống trà, Viên phi mỉm cười nói: "Thần thiếp đều hiểu. Thần thiếp thấy phu thê Định Quốc Công rất xem trọng nữ nhi của mình. Nếu như con bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ nhất định không nhịn được."
Trên mặt Hoàng đế mang theo ý cười: "Trẫm làm tất cả những chuyện này là vì giang sơn Đại Càn."
"Hoàng thượng là quân chủ anh minh, là Định Quốc Công hắn không biết an phận." Viên phi lập tức nói.
Lời này Hoàng đế thích nghe, y nắm lấy tay Viên phi: "Viên phi hiểu trẫm."
Viên phi vẻ mặt ngại ngùng, Hoàng đế nhìn nàng ta mỉm cười: "Cảnh Dương là một hài tử ngoan, trẫm sẽ bồi dưỡng nó thật tốt."
Viên phi vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: "Tạ ơn Hoàng thương."
Hoàng đế đứng dậy xua tay: "Được rồi, trẫm còn có chuyện cần đi trước, ái phi nghi ngơi cho tốt."
Viên phi sững sờ một lát, sau đó lập tức nói: "Cung tiễn Hoàng thượng."
Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng ta, "Không cần tiễn, trời lạnh."
Vừa nói y vừa sải bước ra ngoài, y sẽ không ở lại. Bây giờ tinh lực của y có hạn, phải nên dùng vào những chỗ cần dùng. Người thừa kế là chuyện làm y đau đầu nhất lúc này.
Bên này Viên phi nhìn bóng lưng rời đi của y, trên mặt mang theo nụ cười khổ. Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước trở về nương gia, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Hoa Xán. Ánh mắt ông ta khi nhìn nàng ta vẫn còn nóng bỏng như vậy, nói chuyện vẫn rất cẩn thận, dáng vẻ chỉ sợ nàng ta tức giận.
Sau khi trở về nàng ta luôn nghĩ, nếu lúc đầu không vào cung mà gả cho Dương Hoa Xán, cuộc sống của nàng ta sẽ như thế nào? Liệu ông ta có giống Định Quốc Công đối xử với Định Quốc Công phu nhân vẫn luôn chỉ có một mình nàng?
Nghĩ đến đây, nàng ta lại đè nén suy nghĩ này xuống. Nàng ta vẫn luôn rất tỉnh táo, tình nghĩa của Dương Hoa Xán với nàng ta vẫn không thay đổi theo năm tháng không đổi, thứ nhất cảm thấy năm đó vì do ông ta, mình mới vào cung "chịu khổ". Thứ hai là, không có sớm chiều ở chung, hình tượng của mình trong lòng ông ta mới vẫn y như lúc đầu.
Nếu họ thành hôn, mỗi ngày bên cạnh nhau, sẽ có lúc cảm thấy buồn chán. Cho nên, rất nhiều cảnh tượng đẹp đẽ đều do bọn họ tự tưởng tượng ra mà thôi. Chỉ có điều, nàng ta vẫn rất biết ơn Dương Hoa Xán.