Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-05-14 20:01:21
Lượt xem: 1,971
Lời tiếp theo có hơi khó nói, nhưng Đường Thư Nghi hai mắt tròn xoe nhìn hắn. Tiêu Hoài do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Ngũ công chúa kia nhốt Tạ Lục trong địa lao, dùng thuốc khiến người... hưng phấn, rồi sau đó..."
Lời phía sau hắn không nói ra, Đường Thư Nghi cũng hiểu ý của hắn. Ngũ công chúa kia đúng là ra tay tàn nhẫn.
"Vậy Quốc Công gia đã cứu Tạ Lục như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, sau đó nói: "Lúc đó ta vẫn còn ở quân đội Nhu Lợi quốc, có lần vào thủ phủ Nhu Lợi quốc, bị Ngũ công chúa kia nhìn thấy, bị... bị bắt đi."
Mặc dù Đường Thư Nghi đoán có khả năng là như vậy, nhưng khi chính tai nghe thấy, vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, kinh ngạc đến mức mở to miệng.
Tiêu Hoài thấy vậy lập tức nói: "Chỉ là, ngay đêm ta bị bắt liền dẫn Tạ Lục chạy trốn ra ngoài. Vừa hay ta cũng lấy đi thứ cần lấy ở Nhu Lợi quốc, nên liền mang theo Tiêu Lục chạy về Tây Bắc quân."
Hắn dường như đang giải thích, hắn không có gì với ả Ngũ công chúa kia. Nhưng quan hệ hiện tại của hai người, hắn không cần phải giải thích.
"Quốc Công gia cơ trí." Đường Thư Nghi nói.
Quả thật vừa rồi Tiêu Hoài đang giải thích, hắn không thể để người ta nghi ngờ chuyện không có! Hơn nữa, vừa nãy nha đầu Ngọc Châu còn mới đe doạ hắn đây.
"Chỉ là tình thế ép buộc mà thôi." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi nghe chuyện phiếm xong, sự cảnh giác với Tiêu Hoài cũng bớt đi không ít, bầu không khí giữa hai người dịu đi rất nhiều.
"Liên hôn với Tạ gia quả thực có lợi," Đường Thư Nghi nói, "Ngọc Minh xem ra cũng khá hợp với Tạ nhị tiểu thư. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem hai hài tử ở chung với nhau thế nào."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân xem là được."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Chàng định khi nào thì gặp Tiêu Dịch Nguyên và người nhà của hắn?"
Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà trong tay nói: "Hai ngày này ta không có chuyện, phu nhân sắp xếp đi."
Đường Thư Nghi: "Được."
Nàng cảm thấy, nếu như Tiêu Hoài này không có ác ý với nàng và ba hài tử, có thể hợp tác được. Người này rất dễ nói chuyện.
"Ngọc Thần qua năm nay sẽ tham gia kỳ thi xuân," Đường Thư Nghi lại nói: "Lúc trước nó bái Phương đại nho và Tề đại nhân làm sư, Quốc Công gia nếu đã trở lại, vậy dẫn Ngọc Thần đi bái phỏng hai vị sư phụ này của nó, thể hiện lòng sự tôn trọng của chúng ta."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
"Còn có Hướng đại tướng quân, lúc trước Ngọc Minh đi theo bên người hắn học được không ít thứ. Quốc Công gia cũng nên đi biểu hiện một chút.” Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Hoài lại gật đầu: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-409.html.]
Đường Thư Nghi im lặng thở phào nhẹ nhõm, quả thật là một người dễ nói chuyện, chỉ là không biết hắn đến từ đâu.
Lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: "Đại công tử đến"
Sau đó rèm cửa bị vén lên, Tiêu Ngọc Thần bước vào. Hắn hành lễ với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, sau đó ngồi xuống. Đường Thư Nghi mỉm cười nói với hắn: "Vừa rồi ta nói với phụ thân con, con ngao du trở về, bảo phụ thân con dẫn con đi bái kiến hai vị sư phụ của con."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Con cũng có ý này."
"Lần trước ta gặp Phương đại nho, ông ấy còn khen phương diện thơ ca của con đã có tiến bộ rất lớn. Xem ra ra ngoài du lịch quả thật rất tốt.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Tiêu Ngọc Thần được khen ngợi, trên mặt có chút ngại ngùng, "Sau khi ra ngoài, gặp nhiều người thấy nhiều chuyện, những chuyện này đều rất khác so với trước đây, nhi tử từ trong đó rút ra được chút đạo lý, cũng xem như mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy, đọc vạn cuốn sách chẳng bằng đi nghìn dặm đường, học được đạo lý trong sách, nhưng chỉ khi tự mình trải qua, mới có thể lĩnh ngộ được." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Thần mỉm cười: "Lần này nhi tử đi ra ngoài, cũng coi như trải nghiệm được đạo lý này."
Đường Thư Nghi cũng cười: "Sắp đến kỳ thi xuân rồi, mặc dù phải chăm chỉ đọc sách, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể của mình. Đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân, việc thi cử với con mà nói, chỉ là thêu hoa trên gấm."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử hiểu."
Đường Thư Nghi nhìn Đại nhi tử rõ ràng đã trầm ổn trưởng thành hơn rất nhiều, cảm thấy yên lòng.
Tiêu Hoài ngồi đó lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẫu tử, không thể không nói, vị phu nhân này đúng thật là thật tâm đối đãi với ba hài tử, hơn nữa nàng cũng dạy dỗ ba hài tử rất tốt.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần lại nói chuyện một lúc, Tiêu Hoài im lặng lắng nghe. Đợi đến khi Tiêu Ngọc Thần đứng dậy muốn rời đi, hắn cũng đứng dậy, nói có việc phải làm, muốn đến tiền viện. Mà Tiêu Ngọc Thần nghe hắn nói vậy, khẽ cau mày lại.
Lúc trước khi phụ thân ở nhà, căn bản đều luôn ở Thế An Uyển.
Phụ tử hai người một trước một sau ra khỏi Thế An Uyển, trầm mặc đi đến tiền viện. Khi sắp đến viện của mình, Tiêu Ngọc Thần dừng lại bước chân, dáng vẻ như có chuyện muốn nói.
Tiêu Hoài thấy vậy cũng dừng lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Ngọc Thần im lặng một lát, hỏi: "Lúc trước thân thể phụ thân có bị thương không?"
Tiêu Hoài khẽ cau mày, "Không có."
Tiêu Ngọc Thần lại lộ ra vẻ không tin lắm, hắn nói: "Nếu phụ thân có bệnh gì đó khó nói, cứ việc tìm danh y trị bệnh, không nên giấu bệnh sợ thầy."
Tiêu Hoài: "........"
Ngươi đây là có ý gì?