"Bổn cung  tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu suýt nữa  g.i.ế.c liền lập tức tới xem." Hoàng hậu nương nương     Tiêu Ngọc Châu đang  bên cạnh Đường Thư Nghi, : "Thật là đáng thương, đến đây, để bổn cung xem nào."
Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đẩy Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu im lặng hít một ,  đó tiến lên vài bước, quy quy củ củ hành lễ. Hoàng hậu trong lòng khen ngợi giáo dưỡng của Tiêu Ngọc Châu  tồi, một hài tử tám chín tuổi, trải qua thời khắc sinh tử   hoang mang lo sợ.
Nàng  nắm tay Tiêu Ngọc Châu, cúi đầu  xuống vết siết  cổ, miệng   ngừng  đau lòng,  bảo cung nữ bên cạnh lấy thuốc mỡ  nhất,  đó hỏi  xảy  chuyện gì.
Trong lòng Tiêu Ngọc Châu vẫn còn hoảng sợ, con bé  đầu  Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi mỉm  gật đầu với con bé, con bé  đầu   hoàng hậu, : "Thần nữ... Thần nữ ở cung yến, cùng...  cùng biểu tỷ và Lê tiểu thư, giữa chừng Lê tiểu thư  ngoài chơi, nàng    lâu,  một cung nữ đến cung yến tìm chúng , hỏi chúng   thấy Lê phu nhân ."
Mới bắt đầu Tiêu Ngọc Châu còn  chút lo lắng, nhưng  đó càng  càng lưu loát, con bé  tiếp: "Nàng  còn  Lê tiểu thư rơi xuống nước,  khi  cứu lên  sợ hãi, bảo chúng  đến  với Lê tiểu thư, nàng   tìm Lê phu nhân. Chúng   theo nàng  tìm  Lê tiểu thư, nàng  đầu tóc ướt đẫm   giường. Biểu tỷ bọn họ an ủi Lê tiểu thư,  một cung nữ  với , nàng   lấy y phục cho Lê tiểu thư, bảo  giúp nàng  múc canh,  dẫn  đến căn phòng ."
Nói đến đây, tay con bé run rẩy, cảm giác  gần đến ranh giới cái c.h.ế.t thật sự  đáng sợ.
Đường Thư Nghi thấy  bước lên phía , nhẹ nhàng ôm lấy con bé, an ủi con bé. Có mẫu  ở bên cạnh, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy an tâm hơn  nhiều, con bé  tiếp: "Ta  bước  liền   từ phía  siết cổ,  dùng hết sức để tránh thoát nhưng   tác dụng,  đó  liền   gì nữa."
Hoàng hậu  xong cau mày: "Ngươi tỉnh  như thế nào?"
Tiêu Ngọc Châu: "Là... Bị ai đó đánh thức."
"Ai đánh thức ngươi?" Hoàng hậu hỏi.
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Ta  , lúc mở mắt  trong phòng chỉ   và nàng ."
Con bé chỉ  cung nữ ngã  mặt đất.
Con ngươi của Hoàng hậu  Tiêu Ngọc Châu thật sâu, nàng   tin Tiêu Ngọc Châu   là ai  cứu . Tiêu Ngọc Châu cảm nhận  ánh mắt của hoàng hậu, cúi đầu trốn trong lòng Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi vỗ vỗ lưng nàng để an ủi,  đó chắp tay hành lễ về phía Hoàng hậu, : "Hoàng hậu nương nương, thần phụ cho rằng, bây giờ nên thẩm vấn cung nữ ."
Hoàng hậu thu hồi ánh mắt   Tiêu Ngọc Châu, ừm một tiếng : "Đến Cảnh Nhân Cung ."
Nói  nàng  xoay    ngoài, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu  theo, Đường Quốc Công và Tiêu Ngọc Thần trở về cung yến chờ tin tức. Tẩm cung của hoàng hậu, triều thần tự nhiên  thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-231.html.]
Trường Bình công chúa bước nhanh vài bước đuổi kịp Hoàng hậu, gọi một tiếng: "Hoàng tẩu."
Hoàng hậu liếc mắt  nàng , "Tại  ngươi    dính líu đến chuyện ?"
Trường Bình công chúa vẻ mặt oan ức, "Ta cũng    xảy  chuyện gì, hôm nay   cung gặp Huệ phi  tán gẫu vài câu. Chuyện lúc  giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Lương phủ   liên quan đến tiểu đồ vật trong phủ của  . Hôm nay   gặp  Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, lúc  chuyện với Huệ phi liền nhắc đến vài câu."
"Huệ phi  với ,  cần vì một món đồ chơi mà dính đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Vĩnh Ninh Hầu  chết, nhưng Đường Quốc Công vẫn còn đó, phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn còn hai vị công tử, kế vị chỉ là chuyện sớm muộn."
Ta  xong nghĩ đúng là , liền đến cung yến , lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân và hai vị phu nhân của phủ Quốc Công  chuyện,  xoa dịu quan hệ, ai nghĩ tới  xảy  chuyện !"
Nói đến đây, nàng  dừng ,  Hoàng hậu  hỏi: "Là Huệ phi, nàng  lợi dụng ?"
Hoàng hậu nhẹ nhàng liếc  nàng , trong lòng mắng một câu ngu ngốc, nhưng ngoài miệng  : "Chỉ là  vài ba câu,   chứng cứ,  thể đưa  kết luận."
Chỉ là vẫn phân phó  bên cạnh: "Đi gọi Huệ phi đến Cảnh Nhân Cung."
"Vâng." Một vị công công trả lời,  đó bước nhanh gọi  đến, Trường Bình công chúa nặng nề hừ một tiếng: "Cho dù   nàng , cũng nhất định  quan hệ cực lớn đến nàng ."
Hoàng hậu nương nương  lên tiếng, trong lòng may là xuất  ,   tham gia tranh đấu quyền lực, nếu  với bộ não , nàng   sớm c.h.ế.t   bao nhiêu  .
Mặt  Đường Thư Nghi ôm Tiêu Ngọc Châu  lòng, chậm rãi  theo nghi trượng của Hoàng hậu, nhỏ giọng với Tiêu Ngọc Châu: "Lát nữa khi đến hậu cung của Hoàng hậu, nhớ rõ những lý do con    thể  đổi, cho dù ai hỏi cũng  thể  đổi."
"Con  ." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc .
Đường Thư Nghi đưa môi đến gần tai con bé nhỏ giọng giải thích: "Dựa theo miêu tả của con, Lý Cảnh Tập  hẳn là một vị hoàng tử   sủng ái,  sinh tồn vốn  khó khăn, nếu để  khác   cứu con,  thì   g.i.ế.c con sẽ  bỏ qua , bởi vì   phá hỏng kế hoạch của  nọ."
"Nương, con  ." Tiêu Ngọc Châu  nghiêm túc .
Đường Thư Nghi vỗ vỗ lưng con bé, "Đừng sợ, cho dù hôm nay  thể tóm  thủ phạm thật sự, nương cũng sẽ khiến những  đó mất tầng da, sẽ  để con  quỷ môn quan một chuyến vô ích."
Tiêu Ngọc Châu ôm chặt cổ Đường Thư Nghi, nước mắt  bắt đầu chảy , con bé thật sự sợ  chết.