Hoàng đế tựa lưng  ghế  thở dài một : “Ngu ngốc, một hai phải trêu chọc người . Cho rằng bản  là hoàng tử thì những người đó sẽ sợ nó , còn       vòng vòng à.”
Tiêu Khang Thịnh  một bên giả như  tồn ̣i, theo hắn thấy thì Nhị hoàng tử xác thật  chút ngu ngốc, chuyện   thấy đã biết là phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Thái phó liên hợp.  người  làm việc kín kẽ  lọt một giọt nước, ngươi có biết người  làm, người  lại liều chết  nhận,    chứng cứ, cho dù ngươi là hoàng tử thì cũng  làm gì được người .
Hơn nữa phủ Thái phó đại diện cho Đại hoàng tử, hai hoàng tử đấu đá , Hoàng thượng hướng về ai đều  .
Qua một hồi lâu, Hoàng thượng  sâu kín : “Tùy theo bọn họ , chỉ một chút chuyện như vậy mà cũng  thể xoay chuyển thì cũng đừng nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế này.”
Đây là có ý để hai vị hoàng tử tùy tiện lăn lộn, Tiêu Khang Thịnh cảm thấy   Nhị hoàng tử đấu   Đại hoàng tử,  lưng Đại hoàng tử là Thái phó, còn Nhị hoàng tử chỉ có một cữu cữu chuyên môn gây chuyện cho hắn .
Bên , Nhị hoàng tử hấp tấp chạy tới Lương gia, vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng lão gia tử Mạnh gia Mạnh Hán Sinh đang cầm roi hung hăng quất vào người Mạnh Thành Thiên, Lương Kiện An vẻ mặt giận dữ như muốn giết người.
Nhìn thấy  , toàn bộ người trong viện đều quỳ xuống, bao gồm Lương Kiện An.
Nhị hoàng tử  đến chỗ ghế dựa giữa sân ngồi xuống,  đó  Lương Kiện An hỏi: “Sao  thế ?”
Lương Kiện An quỳ dưới đất, đầu đầy mồ hôi,    ngờ lần này phủ Vĩnh Ninh hầu lại  tay ̀n nhẫn như vậy, trực tiếp  đẩy    chỗ chết.
Đặt hai bàn tay xuống đất,   cúi đầu : “Mạnh Thành Thiên  phủ Vĩnh Ninh hầu Tiêu Ngọc Minh tính kế, đưa nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn tới một tòa ngoại trạch của ,    Tào ngự sử phát hiện.”
“Liễu Bích Cầm  ?” Nhị hoàng tử hỏi.
“Đã ...  đưa tới Hình bộ.” Lương Kiện An căng da đầu đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-182.html.]
Nhị hoàng tử  , tức giận đến mức đứng lên đạp vào ngực Lương Kiện An,  đó là Mạnh Hán Sinh đang quỳ dưới đất. Bởi vì tức giận mà lực đạo của hắn  vô cùng lớn, Lương Kiện An tuổi trẻ còn đỡ, Mạnh Hán Sinh ngã lăn  đất, muốn bò dậy mấy lần mà cũng  bò nổi.
“Đều là  c.h.ế.t ? Để người  vào nhà các ngươi mang người ?” Nhị hoàng tử rống với toàn bộ người trong viện.
Nếu Liễu Bích Cầm còn ở trong tay bọn họ thì biết đầu còn có cơ hội xoay chuyện, nhưng hiện tại  ở Hình Bộ,   chừng  bắt đầu thẩm vấn.
“Kia... Ngự sử có chuẩn bị mà đến,  căn bản  ngăn được.” Mạnh Thành Thiên  đánh đến mức huyết nhục mơ hồ, nhưng vẫn nghĩ cách giảo biện cho mình
 hắn   nói lời nào còn đỡ,  nói xong lại khiến Nhị hoàng tử càng tức, khom lưng nhặt roi  đất hung hăng đánh hắn  mười mấy cáu, phát tiết xong  mới nhìn Mạnh Hán Sinh : “Mạnh đại nhân, ngươi  nhất là nên nghĩ cách cứu vãn, bằng ...”
Hắn  hừ một tiếng rồi nhanh chóng rời ,   muốn đến Hình bộ, chỉ mong đám người Đại hoàng tử  hành động nhanh như vậy.
Nhị hoàng tử  , toàn bộ người trong sân đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt đều như chết cha chết nương. Nếu  xử lý chuyện này cho tốt, với tội danh chứa chấp nữ nhi tội thần của Lương Kiện An thì có thể bị lưu đày. Đừng  hắn  là đệ đệ của Quý phi thì có thể cầu tình với Hoàng thượng, phe phái Đại hoàng tử còn đang nhìn hắn  chằm chằm đấy.
“Đều là Đường Thư Nghi, đều do Đường Thư Nghi,   tìm nàng .” Lương nhị phu nhân bò dậy, phát điên muốn lao  ngoài đến phủ Vĩnh Ninh hầu tìm Đường Thư Nghi nói lý.
“Ngươi thấy chuyện nháo  đủ lớn à?” Mạnh Hán Sinh nhìn nàng  quát to: “Ngươi đến phủ Vĩnh Ninh hầu, bọn họ sẽ thừa nhận ? Ngươi  chứng cứ chứng minh bọn họ hãm hại Thành Thiên ?”
Lương nhị phu nhân lúc này vô cùng sợ hãi và bất lực. Tuổi ́c của nàng  và Đường Thư Nghi xấp xỉ, từ nhỏ đã luôn so kè lẫn . So bộ dạng, so y phục trang sức, so cầm kỳ thư họa... chỉ cần là có thể so thì nàng  đều đã so với Đường Thư Nghi, nhưng đa số đều so  lại.
Sau này nàng  coi trọng Tiêu Hoài, một lòng một dạ với hắn, nhưng Tiêu Hoài  thích Đường Thư Nghi. Nàng  thấy Tiêu Hoài thời niên thiếu vì để hái cho Đường Thư Nghi đóa hoa cài tóc đẹp nhất mà trèo lên tít ngọn cây, suýt nữa thì ngã xuống, nhưng  vẫn hái được đóa hoa , cười ngây ngô đưa cho Đường Thư Nghi.
So nhiều năm như vậy đều nhận phần thua, nhưng nàng   bao giờ hận Đường Thư Nghi, nhưng từ một giây phút đó, nàng  bắt đầu hận Đường Thư Nghi có được tình yêu của Tiêu Hoài.
Sau đó bọn họ thành ,  nói Tiêu Hoài trong phòng ngoài Đường Thư Nghi thì  còn ai khác, đến một thông phòng cũng  có. Mỗi   được tin tức bọn họ ân ái thế nào, nàng  đều rất hận.