Vừa đến môi trường mới, Hồng Nhị cũng  chút bất an. Mạnh Thành Thiên vẫn khác với Tiêu Ngọc Thần, Liễu Bích Cầm là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Tiêu Ngọc Thần,  thể quen thuộc và tin tưởng hơn. Mà Mạnh Thành Thiên dù  cũng chỉ gặp  một .
 Hồng Nhĩ  hề lộ  biểu tình hoảng sợ, mà mỉm  : "Ai dô, tiểu thư của , ngài  xem Mạnh công tử đối xử với   như thế nào, ngài còn  gì  lo chứ?"
Liễu Bích Cầm vẫn  an tâm, "Mạnh Thành Thiên đó  gia thất, còn chính phòng phu nhân của   thì ? Liệu  tìm đến đây ?"
"Cho nên tiểu thư, ngài  nhanh lên nắm lấy trái tim của Mạnh công tử,  thể do dự  nữa." Hồng Nhi .
Liễu Bích Cầm mím môi  , Hồng Nhi gấp đến mức sắp đổ mồ hôi. Lúc Mạnh Thành Thiên rời ,   đưa cho nàng  một tấm ngân phiếu năm mươi lượng, còn bảo đảm, chỉ cần trong vòng ba ngày    ôm  mỹ nhân, sẽ để nàng  thoát khỏi nô tịch.
Không  đợi bao lâu, Hồng Nhị  thấy Liễu Bích Cầm thấp giọng : "Ta  ."
Hồng Nhị  đến mức tâm hoa nộ phóng.
Ba ngày , Đường Thư Nghi   hội báo, Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên   xong chuyện , Đường Thư Nghi  thể   trong lòng là loại cảm giác nào, dù  cũng  đặc biệt vui vẻ gì.
Nàng gọi Tiêu Ngọc Minh đến,  chuyện  cho  ,  đó : "Tối nay Mạnh Thành Thiên  lẽ còn đến chỗ Liễu Bích Cầm, con dẫn đại ca con  xem kịch ."
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Minh  chút nghiêm trọng gật gật đầu,   Đường Thư Nghi : "Đưa đại ca con trở về an ."
"Con  ." Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc .
Đường Thư Nghi xua tay: "Đi chuẩn  ."
"Vâng."
Tiêu Ngọc Minh trả lời một tiếng    ngoài,   trở về viện của , mà  tìm Ngưu Hoành Lượng,  bây giờ là    thủ  nhất trong Hầu phủ. Đêm hôm  xâm nhập  trạch tử của  khác, nhất định  thể  cửa chính, khả năng trèo tường  cao.
Nếu là là , tất nhiên   vấn đề gì, nhưng  mang theo  nữa, liền  chút khó khăn. Hơn nữa,   Mạnh Thành Thiên  bố trí hộ vệ ở trạch tử đó  , cho nên  nhất  nghiên cứu địa hình , buổi tối  để cao thủ dẫn bọn họ  trong.
Nhìn thấy Ngưu Hoành Lượng,    chuyện   , Ngưu Hoành Lượng  khỏi cau mày thuyết phục: "Nhị công tử, chuyện đêm hôm trèo tường , hình như..."
"Nương  bảo  ," Tiêu Ngọc Minh ngắt lời , còn : "Nương  còn bảo  dẫn đại ca , Ngưu sư phụ, nhiệm vụ lúc đó của ngài chính là giúp đại ca  trèo tường."
Ngưu Hồng Lượng: "..... Ta   hỏi Hầu phu nhân."
"Không cần," Tiêu Ngọc Minh đến gần ,  cho   về chuyện giữa Tiêu Ngọc Thần và Liễu Bích Cầm, đương nhiên chuyện  nên  một chút cũng    ngoài, chẳng hạn như kế hoạch   của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-176.html.]
Lúc  Ngưu Hoành Lượng mới hiểu, Hầu phu nhân  Đại công tử c.h.ế.t tâm, liền : "Được, ngài  bảo ngươi  điều tra địa hình, buổi tối  đưa ngài và Đại công tử ."
Dẫn  trèo tường, chuyện  thể dễ dàng hơn.
Sau khi nhận  câu trả lời của , Tiêu Ngọc Minh sắp xếp   điều tra địa hình. Buổi chiều,  dò đường hồi báo,  trong ngoài trạch tử đó   hộ vệ. Tiêu Ngọc Minh cảm thấy Mạnh Thành Thiên  bố trí hộ vệ,   thể là vì sợ gây  động tĩnh, thu hút sự chú ý của hổ cái trong nhà.
Chẳng qua, dù là vì lý do gì,   hộ vệ càng thuận lợi cho bọn họ  việc.
Hôm nay, một nhà bốn  vẫn đang ăn tối trong viện của Đường Thư Nghi, khác với bình thường là,  bữa tối Đường Thư Nghi    chuyện, bảo ba   bọn họ rời , huỷ bỏ tiết mục trò chuyện tối nay.
Ra khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Minh đặt tay lên vai Tiêu Ngọc Thần,  hì hì : "Tối nay  một vở kịch , để dẫn   xem."
Tiêu Ngọc Thần  đầu  , "Kịch gì?"
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt thần bí, hạ thấp giọng : "Vở kịch của Lương Kiện An,    xem ?"
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thần mang theo hiểu rõ, "Đây là chuyện   giấu ?"
Tiêu Ngọc Minh: "..... ,    ."
"Đương nhiên là ." Tiêu Ngọc Thần lập tức . Mặc dù    tự tay , nhưng chỉ cần Lương Kiện An gặp xui xẻo,  liền vui vẻ.
Tiêu Ngọc Minh  thấy dáng vẻ hứng thú bừng bừng của đại ca , nhất thời   nên  gì. Cuối cùng trong lòng chỉ  thể trộm thở dài một , sớm muộn cũng chịu đắc tội,  sớm còn hơn  muộn.
Bảo Tiêu Ngọc Thần  hắc y, Tiêu Ngọc Minh dẫn   gặp Ngưu Hồng Lượng, ba  bọn họ cùng  chạy tới nơi Liễu Bích Cầm đang ẩn . Đến bên ngoài trạch tử đó, Tiêu Ngọc Minh ba hai bước liền trèo lên tường,   thành thạo loại chuyện .
Mà Tiêu Ngọc Thần  bức tường cao, trong lòng  chút phức tạp. Từ nhỏ đến lớn,   bao giờ  loại chuyện trèo tường , đây   là chuyện quân tử nên .
"Nhanh lên." Tiêu Ngọc Thần  xổm  tường, thấp giọng hét về phía Tiêu Ngọc Thần.
"Đại công tử, thất lễ ."
Ngưu Hoành Lượng   xong, Tiêu Ngọc Thần cảm thấy cổ áo của  như đang  ai túm lấy,  ném lên,  đó  liền đáp xuống đầu tường, khi suýt nữa ngã xuống,   Tiêu Ngọc Minh giữ .
Ngồi  tường,  thở hổn hển mấy , lúc  Ngưu Hoành Lượng cũng lặng lẽ  tới bên tường.
Tiêu Ngọc Thần   gì đó, nhưng giờ khắc   cái gì cũng  , trực tiếp  theo Tiêu Ngọc Minh, dọc theo tường đến nóc của một căn phòng. Sau đó Ngưu Hoành Lượng nhẹ nhàng nhấc vài viên gạch lên, thanh lý đáy gạch một chút,  cúi đầu  xuống bên ,  đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt phức tạp.