Đường Thư Nghi nhìn  cửa sổ, hành lang bên ngoài đã được treo đèn lồng, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, vừa mỏng manh vừa có chút lạnh giá.
Trong phòng yên tĩnh giống như thời gian đã ngưng đọng, Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Châu đều cúi đầu siết tay trầm mặc. Phụ  , bọn họ thương tâm khổ sở, nhưng cuộc sống cũng  có gì  đổi, bọn họ cũng  từng nghĩ sâu xa như vậy.
Qua một hồi lâu, Đường Thư Nghi mới mở miệng  tiếp: “Trên thế gian này  có người nào có thể tự do tự ̣i  có điều cố kỵ, cho dù là hoàng đế cũng  thể.  người có năng lực mạnh, nhiều người kiêng kị thì  gian tự do sẽ rộng hơn. Khất cái đầu đường chỉ có thể co cụm ăn xin trong khu vực của mình, bước qua ranh giới sẽ bị người  xua đuổi thậm chí là đánh đập. Ngày thường ăn xin còn phải rất cẩn thận, lỡ đắc tội người khác thì có thể đến tính mạng cũng  còn.
Mà đại quan Nhất phẩm như Tề Lương Sinh, đến hoàng tử công chúa cũng  cần sợ, thậm chí là hoàng tử công chúa còn phải nỗ lực giao hảo với bọn họ. Đây là năng lực khác biệt.”
Nói xong những điều này, Đường Thư Nghi bắt đầu phẩm , điều nên nói đã nói, còn lại cứ để bọn họ tự mình ngẫm nghĩ.
Một lát , Tiêu Ngọc Thần mở miệng : “Mẫu , con  .”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, cũng  hỏi   cái gì.
“Nương, con cũng .” Tiêu Ngọc Minh cũng , sắc mặt đã  còn vẻ bất cần như lúc trước
“Con cũng .” Tiêu Ngọc Châu cũng .
Đường Thư Nghi  ba  : “Sống ngày yên ổn phải nghĩ tới lúc gian nguy, các con có thể hiểu được là tốt. Kế tiếp chúng   tới người bên cạnh Trường Bình công chúa, các con tính thế nào?”
“Tra lai lịch của gã trước đã.” Tiêu Ngọc Thần : “Xem gã có thù với con  bị ai sai sử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-122.html.]
Cơn phẫn nộ  qua, đầu óc Tiêu Ngọc Thần trở nên thanh tỉnh, bắt đầu sắp xếp chuyện này rõ ̀ng.
“Được, cứ làm như vậy . Có cần người thì tới tìm Triệu quản gia.” Đường Thư Nghi thấy đã muộn, bèn mở miệng : “Trễ rồi, đều trở về nghỉ ngơi .”
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh  dậy hành lễ với Đường Thư Nghi,  đó cùng    ngoài. Tiêu Ngọc Châu vẫn muốn chờ ở đây thêm một chút nữa.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cùng bước  khỏi Thế An Uyển  về tiền viện, hai   song song nhưng  hề nói chuyện, nhưng bọn  đều biết trong lòng đối phương  hề bình tĩnh. Hai người sóng bước cùng , rất nhanh đã tới Dực Nhiên Cư của Tiêu Ngọc Minh, hai  đều dừng bước, nhưng vẫn giữ vẻ trầm mặc.
Một lát , Tiêu Ngọc Thần : “Mẫu  hẳn đã vượt qua được nỗi đau khi phụ  chúng  qua đời, hơn nữa ngài ấy còn có tinh thần hơn trước , hẳn người làm nương sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Tiêu Ngọc Minh vẫn trầm mặc, Tiêu Ngọc Thần  : “ chúng  vẫn  bước  khỏi vòng tay che chở của phụ . Mẫu   đúng, có một ngày uy vọng của phụ   còn nữa, nếu chúng  cứ tiếp tục như hiện ̣i... bất kham vô dụng, vậy phải làm thế nào đây?”
“Đệ  .” Tiêu Ngọc Minh , ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Ngọc Thần thấy  đã  lọt tai lời của mình, bèn duỗi tay vỗ vai hắn, xoay   về viện của mình. Tiêu Ngọc Minh ngẩng đầu  bầu trời đêm đen nhánh, hít sâu một  rồi  vào viện.    về phòng ngủ mà lại  tới thư phòng, lấy  một thanh trường đao, mang  sân tập luyện.
Đây là đao pháp phụ  dạy cho hắn,   mỗi khi phụ  về Thượng Kinh,  sẽ luyện mấy ngày, nhưng phụ     sẽ để nó hoang phế. Hiện tại lại bắt đầu luyện tập, quả thật có chút gian nan.
Phụ  đã từng nói chờ hắn tròn mười ba sẽ đưa hắn tới Tây Bắc, để hắn lên chiến trường, nếu  nỗ lực,  này cũng có thể trở thành đại tướng quân.  hắn còn  tới mười ba tuổi, phụ  đã qua đời.
Nhớ tới quá khứ, hắn lại dứt khoát vung trường đao...