Trường Bình công chúa là tiểu nữ nhi của tiên hoàng, lúc tiên hoàng còn ̣i thế vô cùng được sủng ái. Tiên hoàng ̣ thế, đương kim Thánh Thượng đối xử với nàng  cũng  tồi, cho nên nàng  vẫn luôn hoành hành ở Thượng Kinh.
Nàng  thành  năm mười ́m tuổi, chọn ấu tử nhà Lỗ quốc công làm phò mã. Nghe  vị  phò mã  lan chi ngọc thụ, có thể xem là đệ nhất mỹ nam tử ở Thượng Kinh khi đó.  vị phò mã này lại là một người đoản mệnh, thành  với Trường Bình công chúa  được ba năm đã qua đời, hai người còn  có được một mụn con.
Sau khi vị phò mã này qua đời, Trường Bình công chúa bắt đầu chọn một số nam tử trẻ tuổi đưa vào phủ Công chúa. Lúc ban đầu, nàng  còn có ý giấu những người này, nhưng  này đã hoàn toàn buông lỏng,   trong phủ của nàng  có  dưới một trăm nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ.
Nếu như là nữ tử bình thường khác, lễ giáo chắc chắn  dung nàng , nhưng ai bảo nàng  là công chúa chứ.
 Đường Thư Nghi cảm thấy hành vi của Trường Bình công chúa cũng  có vấn đề gì. Nàng  giàu có, những nam tử đó  theo nàng  cũng là tự nguyện, lại  ảnh hưởng đến người khác, nàng  sinh hoạt thế nào là chuyện của nàng .
 lúc nãy trong nhã gian của Trường Bình công chúa lại vọng  tên của Tiêu Ngọc Thần là như thế nào? Đừng nói là Trường Bình công chúa  coi trọng đại công tử trẻ tuổi tuấn tiếu nhà nàng nhé?
 lúc , có tiếng gõ cửa truyền đến, Thúy Trúc   mở cửa thì thấy Thúy Vân đang đứng bên ngoài.
Đường Thư Nghi thấy Thúy Vân  vào bèn xua tay đuổi tiểu nhị  ngoài, Thúy Trúc  lấy  một ít bạc đưa cho hắn, tiểu nhị vội vàng  lời cảm tạ, còn : “Tiểu nhân lập tức cho người dâng trà cho gia.”
Tiểu nhị vui vẻ rời , trong lòng còn nhắc mãi vị đại gia này  chỉ tuấn tú mà còn rất hào phóng.
Trong phòng, Thúy Vân đang nhỏ giọng bẩm báo với Đường Thư Nghi: “Nô tỳ  được có một giọng nam tử nói với Trường Bình công chúa đại công tử nhà  như hoa như ngọc... ngọc mạo hoa dung...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-117.html.]
Nói tới đây, nàng ấy cảm giác được có  lạnh tỏa  từ  người Đường Thư Nghi,  một cái nam tử ngọc mạo hoa dung cũng chẳng phải lời  ho gì.
“Còn  gì nữa?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Người nọ,  nọ còn ...  đại công tử ngọc mạo hoa dung như vậy, tư vị chắc chắn  tồi, bảo Trường Bình công chúa thu đại công tử ...  trai lơ.”
Thúy Vân căng da đầu nói câu kế tiếp, nhưng nàng ấy vừa dứt lên thì đã  được một tiếng vang thanh thúy, một chung trà đã nằm dưới đất,  đó là âm thanh mang lẫn sát khí của Đường Thư Nghi vang lên: “Thật là to gan!”
Trong phòng trở nên an tĩnh tới mức có thể  được cả tiếng kim rơi, lúc  lại có tiếng gõ cửa, Đường Thư Nghi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhưng người quen thuộc với nàng đều biết lúc này nàng đã mang lửa giận ngập trời.
Thúy Vân bước qua mở cửa, lập tức nhìn thấy hai nữ tử gương mặt thanh tú bưng khay trà đứng ngoài cửa. Nhìn thấy  chiếc chung vỡ dưới đất, hai  đặt khay trà trong tầm tay của Đường Thư Nghi rồi yên lặng thu dọn cái ly bị vỡ,  đó lại đứng sang một bên chờ sai bảo.
Bọn họ là trà quan của trà lâu, hầu hạ khách nhân uống , khách nhân  lên tiếng, bọn họ  dám rời .
“Nơi   cần hầu hạ, các ngươi   ngoài .” Đường Thư Nghi hướng bọn họ xua tay, hai trà quan lặng lẽ hành lễ rời , Thúy Vân đóng cửa lại.
“Vậy thái độ của Trường Bình công chúa thế nào?” Đường Thư Nghi  hỏi Thúy Trúc.
Thúy Vân: “Trường Bình công chúa quát người nọ, nàng  nói trong lòng nàng  bây giờ chỉ có Tề thượng thư.”
Đường Thư Nghi  một tiếng: “Trong lòng chỉ  Tề Lương Sinh mà còn đưa theo oanh oanh yến yến  cửa. Hửm, nàng  tới là để theo đuổi Tề Lương Sinh nhỉ? Chậc...”