Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 680
Cập nhật lúc: 2024-05-18 09:55:31
Lượt xem: 1,338
Hạ Gia Hứa nhìn nàng ta: "Là con làm phò mã của Tiểu Quai?"
Trường Bình: "...."
Dung vương: "..."
Qua một lúc sau, Trường Bình nói: "Được rồi, là con làm phò mã của Tiểu Quai. Vậy các con sao lại cãi nhau?"
Hạ Gia Hứa lại không nói, Trường Bình lại nói: "Nhi tử, mặc dù con và Tiêu Tiểu Quai lớn lên cùng nhau, nhưng không có nghĩa là con nhất định có thể làm phò mã của Tiểu Quai.”
“Thân phận của Tiểu Quai không thấp hơn con, so sánh tướng mạo con cũng không chiếm ưu thế, phương diện tài năng của con bây giờ gần như không tài giỏi bằng Tiểu Quai. Có nhiều công tử thế gia cho Tiểu Quai lựa chọn như vậy, con cũng chỉ có cái tình thanh mai trúc mã với Tiểu Quai là ưu thế.”
“Nhi tử à! Con phải mau chóng trưởng thành, có năng lực đảm đương, có thể che mưa chắn gió cho Tiểu Quai mới được."
Lúc trước Trường Bình cũng đã thăm dò ý của Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi nói với nàng ấy hai hài tử vẫn còn nhỏ, đợi lớn lên lại nói. Nói cách khác, người ta ngại Hạ Gia Hứa chưa đủ trưởng thành. Đối với chuyện này nàng ấy cũng có thể hiểu được, Tiêu Tiểu Quai có đủ tư cách để chọn người tốt nhất làm phò mã.
Hạ Gia Hứa im lặng một lúc lâu, sau đó nói một tiếng con đã biết, trở về viện của mình. Sau khi hắn rời đi, Trường Bình thở dài nói: "Cũng trách ta, lúc trước vẫn luôn cảm thấy chỉ cần nó hạnh phúc vui vẻ là được rồi, cũng không yêu cầu quá nhiều."
"Ta cũng có trách nhiệm," Dung vương nói, "Chẳng qua giờ nó cố gắng cũng không muộn."
"Tâm trí của nó đều đặt lên người Tiểu Quai, nếu đến lúc đó hai đứa nó không thành...." Trường Bình không thể tưởng tượng nổi.
Dung vương vỗ vỗ tay nàng ta, "Ta đi nói chuyện với nó."
Trường Bình gật đầu, Dung vương đứng dậy đi đến viện của Hạ Gia Hứa, phụ tử hai người ở trong thư phòng ngồi đối diện nhau. Dung vương im lặng một lúc rồi nói: "Ta không biết con với Tiểu Quai vì sao lại xảy ra mâu thuẫn, nhưng con là nam tử, nam tử phải rộng lượng, phải biết bao dung."
Hạ Gia Hứa nghe vào lời này, hắn nói: "Ngày mai con sẽ xin lỗi nàng."
"Vừa rồi mẫu thân con nói, Tiểu Quai chỗ nào cũng rất xuất sắc, nếu con muốn ở bên nàng ấy, tính khí như bây giờ là không được." Dung vương lại nói.
Hạ Gia Hứa nghĩ Tiêu Tiểu Quai nói mình ấu trĩ, mím môi lại.
"Nếu như con muốn trưởng thành nhanh, vậy đến Tây Bắc đi. Con đi theo Trương tướng quân, ông ấy sẽ dạy con như thế nào trở thành đại tướng quân. Ta lại cho con vài vị mưu sĩ, con ở Tây Bắc đánh ra chút thành tựu rồi lại về."
Dung vương lại nói: "Con tập võ nghệ từ nhỏ, trong số những người cùng tuổi cũng được xem là người nổi bật, thiếu khuyết chính là thực chiến. Chỉ cần con nỗ lực nhất định có thể đạt được thành tựu không nhỏ. Năm đó Tiêu Ngọc Minh cũng ở tuổi con mới vào quân đội, nhi tử của ta không thua kém hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/680.html.]
Hạ Gia Hứa siết chặt nắm đấm, im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, con sẽ đi Tây Bắc."
Dung vương vỗ vỗ vai hắn, "Tạm biệt Tiểu Quai một tiếng rồi đi."
Hạ Gia Hứa gật đầu, Dung vương lại vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi. Hạ Gia Hứa suy nghĩ một hồi, sau đó đi ra khỏi phủ, mua điểm tâm và các loại hồ lô mà Tiêu Tiểu Quai thích ăn, sau đó đi đến bức tường vây quanh phủ Định Quốc Công, tránh né đội tuần tra rồi trèo lên tường.
Nhìn thấy đại nha hoàn Thanh Hoà của Tiêu Tiểu Quai đi ra, hắn nhảy khỏi tường, túm lấy Thanh Hoà hỏi: "Công chúa nhà ngươi đâu?"
Thanh Hoà giật mình một cái, thấy là hắn mới thở phào một hơi, sau đó nói: "Công chúa đang ở thư phòng, nô tỳ dẫn tiểu công gia qua."
Hạ Gia Hứa đi theo nàng ấy đến thư phòng của Tiêu Tiểu Quai, nhìn thấy Tiêu Tiểu Quai đang đứng trước bàn vẽ tranh. Hắn đi tới, lấy lòng mà để tất cả đồ vật mình mua ở bên tay Tiêu Tiểu Quai, sau đó nhìn nàng ấy vẽ, còn rất biết ý mà đưa bút và màu cho nàng ấy.
Tiêu Tiểu Quai vẫn còn giận hắn, vẫn mặc kệ hắn, mãi cho đến khi vẽ xong. Tiểu nha hoàn mang nước đến để nàng ấy rửa tay, Hạ Gia Hứa vội vàng lấy khăn tay từ tay nha hoàn đưa cho Tiêu Tiểu Quai, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Đợi Tiêu Tiểu Quai rửa tay xong, nha hoàn trong phòng lui xuống, Hạ Gia Hứa đứng trước mặt Tiêu Tiểu Quai nói: "Là ta không đúng, ta không nên nói những lời đó với nàng, ta xin lỗi."
Tiêu Tiểu Quai cầm điểm tâm lên ăn nhưng không lên tiếng, Hạ Gia Hứa ngồi đối diện nàng ấy, sau đó nói: "Ta… ta không nên ép nàng, về sau ta sẽ không như vậy nữa."
Tiêu Tiểu Quai vẫn không lên tiếng cũng không nhìn hắn, Hạ Gia Hứa lại bắt đầu hoảng sợ, hắn siết chặt nắm đ.ấ.m nói: "Nàng nói đúng, ta ấu trĩ, tính khí của ta cũng không tốt. Ta sẽ sửa lại tính khí của mình, về sau chắc chắn sẽ không phát giận trước mặt nàng, còn có...."
Hạ Gia Hứa kéo tay áo Tiêu Tiểu Quai, nhận được ánh mắt của nàng ấy, lập tức nói: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi Tây Bắc, ta sẽ sớm trưởng thành, trở thành bộ dáng như nàng muốn có được không?"
Thiếu niên mười sáu tuổi tiêu soái dương quang, giờ khắc này mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt xinh đẹp bình thường vẫn luôn lóe lên ánh sáng, mang theo lo lắng và khẩn cầu. Trái tim Tiêu Tiểu Quai có chút mềm nhũn.
Hai người họ lớn lên cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, thậm chí còn hơn cả hiểu rõ chính mình. Trước đây nàng ấy chưa bao giờ bất mãn với Hạ Gia Hứa, bọn họ có xuất thân như vậy, lại được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, có tính tính có kiều khí cũng là chuyện bình thường. Bọn họ chơi cùng nhau, chủ yếu là Hạ Gia Hứa chiều lòng nàng ấy.
Hạ Gia Hứa bây giờ không đủ tài giỏi, nhưng bọn họ đều còn nhỏ, có đủ thời gian để bọn họ trưởng thành. Tiêu Tiểu Quai từng nghĩ bọn họ cùng nhau lớn lên, sau đó nước chảy thành sông. Nhưng bây giờ Hà Gia Hứa lại chọc thủng tầng giấy này, là đánh vỡ thiết tưởng của nàng ấy.
Nàng ấy phồng má không lên tiếng, hiển nhiên vẫn còn tức giận. Hạ Gia Hứa lại kéo tay áo nàng ấy, "Tiểu Quai, nàng đừng giận ta được không? Lúc đó ta thật sự rất hoảng sợ."
Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn vẫn không lên tiếng, Hạ Giai Hứa lại kéo tay áo nàng ấy, lớn tiếng cầu xin: "Tiểu Quai."
Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, "Học tiếng chó con kêu."
Hạ Gia Hứa lập tức: "Gâu gâu, gâu gâu gâu."