Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 656
Cập nhật lúc: 2024-05-18 09:34:22
Lượt xem: 1,000
Thỉnh thoảng phủ Định Quốc Công sẽ mời người tới hoa viên nướng thịt, hoạt động này dần dần trở nên phổ biến trong kinh thành, Trường Bình đã từng tham gia hai lần, nhưng Dung vương vừa trở về kinh thành không lâu, nên vẫn chưa từng tham gia. Đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn và bếp lò đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, Trường Bình định tự mình ra tay nướng thịt, hắn cũng tham gia ngay lập tức, sau đó cười nói cùng nàng: "Như thế này thật thú vị."
Trường Bình cười nói: "Chờ xuân sang, muôn hoa đua nở, chúng ta lại ngồi nướng thịt, như thế càng vui thích hơn."
Dung vương không khỏi hâm mộ nhìn Trường Bình, hắn nói: "Công chúa thật lãng mạn."
Trường Bình bắt tay vào xâu thịt thành chuỗi, tùy ý nói: "Vương gia đại nghĩa."
Tuy rằng lời nói của nàng khá tùy ý, nhưng lại khảm sâu vào tâm trí của Dung vương, trong mắt bách tính Nhu Lợi quốc và một số dân chúng của Đại Càn, hắn là người đại nghĩa, nhưng những người vốn là Hoàng thất của Nhu Lợi quốc đều nói rằng hắn là kẻ bán nước.
"Vương gia mau trở mặt, sắp cháy rồi."
Âm thanh của Trường Bình khiến Dung vương hoàn hồn, hắn lập tức trở xâu thịt trong tay mình, sau đó hắn quay đầu nhìn Trường Bình đứng ở bên cạnh mình, chỉ thấy nàng vẫn đang cúi đầu nướng thịt, cũng không có chú ý đến mình. Hắn biết một câu đại nghĩa vừa rồi mà Trường Bình nói chỉ là thuận miệng, nhưng là thật tâm nói ra. Trong lòng không hiểu sao có chút cảm động.
Một người là công chúa, một người là Vương gia, tự mình nướng thịt cũng là một trải nghiệm mới mẻ, chỉ chốc lát sau bọn họ đã quay về đình để nói chuyện phiếm. Đều là người sinh ra ở Hoàng thất, tiếng nói chung không ít, tán gẫu với nhau vô cùng vui vẻ.
Sau khi dùng sau bữa trưa, Trường Bình muốn đi nghỉ ngơi. Dung vương chưa nói cáo từ, Trường Bình cũng không đuổi người, chỉ sai người chuẩn bị một căn phòng để cho Dung vương nghỉ ngơi. Buổi chiều hai người lại đến sau núi dạo chơi, đến lúc bữa tối cũng không thấy Dung vương có ý tứ muốn rời đi.
Bữa tối hai người ăn uống chút rượu thịt, Dung vương thừa cơ nắm lấy tay Trường Bình, trong mắt mang theo tình ý dạt dào. Ý tứ của hắn quá rõ ràng, nhưng Trường Bình lại cười nói: "Vương gia muốn ở lại đây sao?"
Dung vương gật đầu, Trường Bình đứng dậy kéo hắn đi về phía phòng ngủ của mình. Cả hai đã lớn tuổi như vậy, có một số việc không cần phải... ngượng ngùng. Mà Dung vương thấy nàng thản nhiên như thế, cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng rung động không thôi.
Chuyện the phòng thế này, việc trao nhau tình cảm hay chỉ đơn giản là phát tiết dục vọng thuần túy hoàn toàn không giống nhau. Cho dù là Dung vương hay Trường Bình, một đêm này cả hai đều vô cùng thỏa mãn dù là ở thân thể hay tâm hồn. Nhưng cả hai người bọn họ đều biết, quan hệ của bọn họ chỉ có thể dừng lại ở bước này, Dung vương không có khả năng nhập phủ công chúa để làm một phò mã, mà Trường Bình cũng không thể đảm đương vị trí Dung vương phi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ, bàn tay to lớn của Dung vương vuốt ve đầu vai trơn bóng của nàng, nhẹ giọng nói: "Sau này ta tặng lễ vật cho nàng, nàng không cần phải đáp lễ, đó là tâm ý của ta."
Trường Bình liếc mắt nhìn hắn một cái: "Bổn cung đáp lễ cũng là tâm ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/656.html.]
Dung vương bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được, tâm ý của công chúa, ta nhận."
Hai người lại ở trên giường chim chim chuột chuột một lát rồi mới đứng dậy, Dung vương dùng xong điểm tâm sáng rồi mới trở về. Nhưng trước khi đi, hắn đã giao hẹn với Trường Bình, hai ngày nữa lại tới, Trường Bình không từ chối.
Chờ hắn đi rồi, Trường Bình ngả người lên ghế ngây người, một lúc lâu sau, nàng mới nói với Xuân Vinh và Nguyệt Hòa: "Bổn cung sinh cho Dung vương một hài tử, các ngươi thấy thế nào?"
Xuân Vinh và Nguyệt Hòa nghe thấy lời này của nàng ấy, cả hai đều sửng sốt, suy tư trong chốc lát, Xuân Vinh mới nói: "Nếu như là Dung vương, ngài ấy có đủ tư cách làm phụ thân của tiểu điện hạ."
Trường Bình cắn môi dưới, chợt nghe Nguyệt Hòa nói: "Vậy có để cho Dung vương biết không?"
Trường Bình nghĩ ngợi rồi nói: "Không giấu được, chi bằng nên sớm nói ra."
Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đều gật đầu, nhưng hai người vẫn có chút lo lắng, Liệu Dung vương sẽ bằng lòng để cho đứa nhỏ của mình lưu lạc ở bên ngoài sao? Nếu đứa nhỏ đi theo công chúa, chắc chắn là sẽ theo họ của công chúa.
Đoạn thời gian tiếp theo, cách hai ngày Trường Bình và Dung vương sẽ gặp nhau, thậm chí có đôi khi Dung vương sẽ ở lại trong biệt viện hai ngày. Đôi khi Xuân Vinh và Nguyệt Hòa cảm thấy Dung vương coi công chúa của các nàng như là ngoại thất vậy, nhưng những lời này các nàng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra miệng.
Ngày hôm đó, Trường Bình ở trong phủ công chúa, Dung vương sai người tặng rất nhiều đồ vật tới. Mỗi món đồ Nguyệt Hòa đều mở ra cho Trường Bình xem, không thể không nói Dung vương rất hiểu sở thích của Trường Bình, hầu như lễ vật đều khiến nàng vừa ý.
Sau khi xem xong lễ vật, Trường Bình đứng dậy, dẫn theo Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đi tới khố phòng, chọn quà đáp lễ cho Dung vương. Trên đường đi, Xuân Vinh thấp giọng nói với Trường Bình: "Công chúa, đã qua ngày nguyệt sự của ngài rồi phải không?"
Trường Bình nghe xong thì sửng sốt, bên kia Nguyệt Hòa nói: "Đúng vậy, hẳn là hôm trước phải đến."
Chủ tớ ba người đều có chút kinh hỉ, không đi khố phòng nữa, lập tức mời đại phu tới bắt mạch. Trong phủ có nuôi một đại phu, chỉ chốc lát sau đại phu đã đến. Trường Bình đưa tay đến cho hắn bắt mạch, đại phu đặt một chiếc khăn lên cổ tay nàng, sau đó cẩn thận bắt mạch, nhưng càng xem hắn càng kinh ngạc.
Trường Bình thấy biểu tình trên mặt hắn, thản nhiên hỏi: "Thế nào rồi?"
Đại phu lập tức quỳ xuống, cúi đầu không dám nói lời nào. Công chúa sống một mình trong phủ, không biết vì sao lại có thai, hắn nào có lá gan nói ra! Hắn biết, các công tử trong phủ công chúa đều phải uống thuốc tránh thai, thuốc là do hắn kê. Chẳng lẽ có vị công tử nào muốn thượng vị nên đã lén không uống thuốc tránh thai sao?
"Có gì cứ nói thẳng." Trường Bình có chút không kiên nhẫn nói.