Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 653
Cập nhật lúc: 2024-05-18 09:31:33
Lượt xem: 1,018
Nguyệt Hoà và tuỳ tùng của Dung vương canh ngoài cửa, nghe thấy thanh âm ái muội bên trong đều ngơ người, sau đó hai người đều giả vờ điềm tĩnh đứng ở đó bất động, giữ chặt cửa không cho bất kỳ ai đến gần.
Âm thanh ái muội gần một giờ mới kết thúc, Nguyệt Hoà do dự không biết có nên đi vào hầu hạ công chúa nhà mình hay không. Mà hai người trong phòng giờ khắc này đều vô cùng ngại ngùng.
Khi hơi rượu vẫn còn, tuỳ theo sở dục muốn gì làm đấy nên không cảm thấy gì, bây giờ dục vọng đã tiêu tan, cơn say cũng biến mất, hai người thanh tỉnh dựa vào nhau thở gấp. Cho dù đều là người không quá tôn trọng lễ nghĩa, nhưng đều là người có thân phận, giờ khắc này không phải ngại ngùng một cách bình thường.
Trường Bình ổn định lại hơi thở một lát, sau đó sắc mặt bình tĩnh mặc y phục vào. Với sự thúc đẩy của rượu, những giao triền vừa rồi của hai người không phải mãnh liệt như bình thường, tay của nàng có hơi run rẩy.
Dung vương muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Nói muốn chịu trách nhiệm? Hắn chịu trách nhiệm như thế nào? Người ta để hắn chịu trách nhiệm sao? Hắn chỉ có thể im lặng mặc y phục.
Y phục nam tử đơn giản hơn của nữ tử một chút, hắn vừa mặc y phục xoay người lại, thấy Trường Bình cũng mặc xong y phục muốn đứng dậy, nhưng không đứng vững, thân thể lảo đảo sắp ngã xuống, hắn lập tức đỡ lấy người.
Trường Bình đứng vững liền đẩy hắn ra, trong lòng nàng có chút bực bội. Nam hoan nữ ái loại chuyện này nàng rất cởi mở, nhưng những nam tử mà nàng sủng hạnh lúc trước đều là nam sủng của nàng, hơn nữa đều ở trong nhà. Loại tình huống uống rượu xong hồ nháo với quan viên triều đình như này vẫn là lần đầu tiên.
"Công chúa đang trách ta sao?" Dung vương khẽ hỏi.
Dáng người hắn cao lớn, Trường Bình đứng trước mặt hắn khí thế yếu hơn không ít. Nàng thẳng lưng hơi nâng cằm lên, bình đạm nói: "Chỉ là uống rượu xong thần trí không tỉnh mà làm sai chuyện mà thôi, bổn cung sẽ không để trong lòng, nghĩ đến Vương gia cũng vậy."
Dung vương ban đầu cũng nghĩ như vậy, dù sao Trường Bình cũng không giống nữ tử khác, là người trắng trợn táo bạo nuôi nam sủng. Nhưng lời từ miệng nàng nói ra khiến lòng hắn có chút hoảng hốt.
Cơ thiếp trong Vương phủ của hắn cũng không ít, nhưng ở bên ngoài hắn cũng không phải là người không có quy tắc. Lúc trước uống rượu xong sẽ làm ra chuyện thân thiết với nàng như vậy cũng vì có chút động tâm với nàng. Mà nữ nhân này, bây giờ lại nói ra những lời vô tình như vậy.
Hắn cũng không phải là người tốt bụng, vốn dĩ muốn trách ngược lại, nhưng nghĩ một hồi, nàng là nữ tử, xảy ra loại chuyện sai lầm này hắn phải chịu trách nhiệm, cho nên hắn mím chặt môi không nói.
Thân thể Trường Bình rất không thoải mái, muốn thật nhanh trở về tắm rửa nghỉ ngơi, gọi một tiếng về phía cửa: "Nguyệt Hoà."
Nguyệt Hoà vểnh tai nghe động tĩnh bên trong từ sớm, nghe thấy tiếng gọi mình, lập tức đẩy cửa vào. Đi nhanh đến bên cạnh Trường Bình, đỡ nàng dậy khẽ hô lên một tiếng: "Công chúa."
"Bổn cung không sao, đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/653.html.]
Nguyệt Hoà lập tức đỡ Trường Bình đi ra ngoài, đợi bọn họ ra khỏi cửa, tuỳ tùng của Dung vương lập tức đi vào, "Vương gia."
"Bí mật hộ tống công chúa về phủ." Dung vương nói.
"Vâng."
Tuỳ tùng lập tức rời đi, sau đó lại có thuộc hạ của Dung vương tới thu dọn tàn cuộc trong phòng, Dung vương đứng ở cửa sổ nhìn xe ngựa của Trường Bình rời đi.
Trong xe ngựa, Nguyệt Hoà ngồi đối diện Trường Bình vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, Trường Bình liếc mắt nhìn nàng ấy: "Đừng nhìn bổn cung như vậy, chuyện này bổn cung cũng không chịu thiệt."
Nàng quả thật không thấy mình chịu thiệt, chẳng qua có chút ngại ngùng. Nhưng nàng vẫn nói, "Về sau không được phép nhắc đến chuyện này."
Nguyệt Hoà lập tức gật đầu.
Xe ngựa nhanh chóng đến phủ Công chúa, Nguyệt Hoà đỡ nàng xuống xe ngựa đi về chủ viện, đến tẩm thất liền phân phó người chuẩn bị nước tắm. Một lúc sau, nước tắm đã chuẩn bị xong, Nguyệt Hoà đỡ nàng vào phòng tắm, Xuân Vinh đang đợi ở cửa. Thấy bước chân của Trường Bình có chút phù phiếm, liền hỏi: "Công chúa mệt sao?"
Trương Bình đạm nhiên ừm một tiếng rồi đi vào phòng tắm, Nguyệt Hoà hầu hạ nàng cởi y phục. Khi cởi y phục xuống, dấu vết lưu lại trên làn da trắng như tuyết cũng không bị che đi nữa, Xuân Vinh thấy vậy thì kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngày trước khi công chúa nhà bọn họ sủng hạnh những công tử kia sẽ không để lại nhiều dấu vết như vậy. Hơn nữa, công chúa đã lâu chưa có lâm hạnh một nam tử nào.
Bà ấy đang định hỏi, liền thấy Nguyệt Hoà lắc đầu với mình, bà ấy lập tức nuốt lời trong miệng xuống, hầu hạ công chúa tắm cùng với Nguyệt Hoà. Không lâu sau, một tiểu nha hoàn cúi đầu đi vào, Xuân Vinh đi tới, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Phủ Dung vương đã gửi rất nhiều lễ vật tới đây." Tiểu nha hoàn thấp giọng nói.
Xuân Vinh khẽ cau mày, phủ Công chúa bọn họ hình như không có qua lại với phủ Dung dương! Mang theo nghi ngờ, bà ấy đến bên thùng tắm, nhỏ giọng nói chuyện phủ Dung vương gửi đồ vật đến. Trường Bình nghe xong cũng cũng hơi cau mày lại, qua một lúc nàng nói: "Qua mở ra xem bên trong là những thứ gì, tặng lại lễ vật tương đương."
Xuân Vinh trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, Trường Bình dựa vào mép thùng tắm nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng với… Dung vương vừa rồi, không thể không nói, cảm giác không tồi.
Phủ Dung vương.
Dung vương ngồi trong thư phòng cầm sách đọc, nhưng không đọc vào một chữ nào, trong đầu toàn là hình ảnh ở chung với Trường Bình. Loại chuyện nam hoan nữ ái, làm với người tâm ý tương thông cảm thụ rất khác biệt, loại cảm giác đó không chỉ thoải mái từ cơ thể, còn có sự an ủi về mặt tâm hồn.
Mặc dù hắn và Trường Bình không thể nói hoàn toàn tâm ý tương thông, nhưng hai người có thể nói chuyện với nhau, nàng nói chuyện quá khứ của nàng với hắn, hắn cũng nói với nàng những cay đắng sâu trong lòng hắn. Hắn không muốn cứ vậy mà cắt đứt liên hệ, nhưng tương lai hai người bọn họ sẽ đi đến bước đường nào, hắn cũng không biết, bởi vì chuyện này không phải một mình hắn nói là được.