Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 633
Cập nhật lúc: 2024-05-17 20:59:58
Lượt xem: 1,820
Sáng sớm ngày hôm sau, người tới nghênh thú Hoàng hậu là sứ phó sứ, mang theo quan viên phụ trách lễ nghi trong cung tới Định Quốc Công phủ. Chính sứ là Tề Lương Sinh, phó sứ là Đường Thư Bạch. Tề Lương Sinh đã là quan viên nhất phẩm, Đường Thư Bạch nhị phẩm, đây có thể nói là quy cách cao nhất rồi.
Trải qua một loạt các nghi thức rườm rà, Tiêu Ngọc Châu ngồi lên phụng liễn của Hoàng hậu để đi vào Hoàng cung. Đội nghênh thú Hoàng hậu tiến cung, tất nhiên phải đi từ cửa chính của Hoàng cung. Tiêu Ngọc Châu đầu đội mũ phượng, một thân y phục đỏ thẫm, chân đi từng bước một tiến vào Hoàng cung, đây sẽ là nơi nàng sinh sống sau này.
Nghi thức tiếp theo, hẳn là Lý Cảnh Tập sẽ đứng ở trên bậc thang cao nhất để chờ nàng, nàng bước đi trên bậc thang thật dài, sau đó hai người nhận đủ các loại lễ báo của quan lại. Nhưng khi nàng vừa bước vào cửa cung, chỉ thấy Lý Cảnh Tập đã đứng ở phía trước chờ nàng, nàng nhếch môi nở nụ cười rạng rỡ, Lý Cảnh Tập lập tức bước tới, cầm lấy tay nàng, hai người cùng nhau bước đi trên bậc thang cao vút.
"Ngọc Châu, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ.... xa cách nhau nữa." Lý Cảnh Tập cúi đầu nhìn Hoàng hậu của hắn, nói.
"Được." Tiêu Ngọc Châu đáp.
Đế Hậu cùng nhau đạp bậc thang từ thấp nhất đi lên, tuy rằng không hợp quy củ nhưng không ai dám đứng ra nói. Hoàng thượng hiện tại của bọn họ cũng không phải là một chủ nhân dễ nói chuyện.
Kế tiếp lại là một loại các nghi thức phức tạp khác, đến lúc trời gần sẫm tối, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập mới trở về Khôn Ninh cung. Sau đó lại tiến hành thêm một số nghi thức nữa, cuối cùng các trình tự hôn sự cũng kết thúc.
Tiêu Ngọc Châu tê liệt ngã xuống giường, hữu khí vô lực nói: "Quá mệt mỏi, ta không nghĩ rằng sẽ mệt như vậy."
"Để ta đ.ấ.m lưng cho nàng." Lý Cảnh Tập cởi giày ngồi xổm bên cạnh nàng, không nhẹ không nặng đ.ấ.m bóp lưng cho nàng.
"Đi xuống một chút, ở chỗ này..."
Tiêu Ngọc Châu thoải mái chỉ chỉ, Lý Cảnh Tập mỉm cười hầu hạ nàng. Chỉ chốc lát sau, tay hắn bắt đầu không thành thật, bàn tay tiến vào trong vạt áo của Tiêu Ngọc Châu, tay hắn vuốt ve trên tấm lưng bóng loáng mảnh khảnh của nàng, môi dán lên tai nàng. Một thân Tiêu Ngọc Châu tê dại, nghiêng người vòng tay qua cổ hắn, hai người giao thoa tại một điểm.
"Ngọc Châu." Lý Cảnh Tập nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng ấy, nhẹ giọng nói. "Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Tiêu Ngọc Châu cười, trêu ghẹo nói: "Hoàng thượng vất vả rồi."
Lý Cảnh Tập cũng cười: "Quả thật rất vất vả."
Sau đó hắn cúi người hôn lên môi nàng.
Hoàng hậu xuất giá, không có chuyện hồi môn, nhưng ngày thứ ba từ khi Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập thành hôn, vẫn trở về phủ Định Quốc Công. Tuy nhiên cả hai đều mặc thường phục, không có nghi trượng của Hoàng đế và Hoàng hậu. Như vậy không chỉ bọn họ thấy phiền phức, mà phủ Định Quốc Công tiếp đón bọn họ cũng phiền phức.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt Tiêu Ngọc Châu hồng hào, tinh thần cũng rất tốt, liền biết mấy ngày nay nàng ấy sống rất vui vẻ. Tuy nhiên nàng vẫn hỏi: "Hai ngày qua con thấy thế nào?"
Tiêu Ngọc Châu cười vui vẻ: "Hoàng tổ mẫu không để con đi thỉnh an buổi sáng, con đều ăn sáng xong mới qua nói chuyện với ngài ấy. Hoàng thượng chàng ấy… cũng rất tốt."
Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu, "Phỏng chừng tiếp theo sẽ có người nhắc tới chuyện tuyển tú, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Bây giờ có không ít người cho rằng, lúc trước Hoàng thường không tuyển tú là bởi vì Hoàng thượng muốn đợi Tiêu Ngọc Châu. Bây giờ Hoàng đế đã làm đại hôn, chắc chắn sẽ có người nhảy ra lại nhắc đến chuyện tuyển tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/633.html.]
"Con đã biết, người yên tâm.” Trước đại hôn nàng ấy đã nghĩ tới, cũng đã chuẩn bị tốt việc cùng nhau đối mặt với Lý Cảnh Tập.
"Còn chuyện con thừa kế, chắc chắn sẽ có không ít người tạo áp lực cho con, nhưng con nhớ phải giữ vững tâm tình bình tĩnh, chuyện hài tử còn phải nói đến duyên phận.” Đường Thư Nghi lại nói.
Mặt Tiêu Ngọc Châu hơi ửng đỏ, "Con biết rồi."
.......
Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập ăn cơm trưa xong rồi mới hồi cung, sau khi hồi cung, hai người cùng nhau đến Từ Ninh cung. Ngồi xuống, Thái hoàng thái hậu nói với hai người: "Minh đại phu nhân gửi thẻ bài, ngày mai muốn vào cung. Nữ nhi Minh Vũ của nàng ta hơn hai mươi tuổi vẫn chưa xuất giá, đang đợi cái gì không cần ta nói, cháu nói nên làm thế nào?"
Lời này là hỏi Lý Cảnh Tập, dù sao Minh Vũ cũng là biểu muội của hắn, muốn xử lý thế nào còn cần hắn mở miệng.
"Ngày mai để bọn họ vào cung.” Lý Cảnh Tập tuỳ ý nói.
Thái hoàng thái hậu không nhìn ra được cảm xúc trên mặt hắn, liền nói: "Chuyện này cháu phải xử lý cho tốt, đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu."
Lời nói mang theo ý cảnh cáo, Lý Cảnh Tập bất lực mỉm cười. Hắn coi như hiểu rõ, tôn tử là hắn này không quan trọng bằng cháu dâu.
"Tôn tử đã biết.” Hắn nói.
Lại nói chuyện một lúc, hai người cùng nhau trở về Khôn Ninh cung, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Chàng định làm thế nào?"
Lý Cảnh Tập ôm lấy nàng ấy, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt, nào còn chút uy nghiêm của bậc đế vương. Liền nghe hắn nói, "Giết gà doạ khỉ thôi!"
Tiêu Ngọc Châu hôn lên má hắn, sau đó đỏ mặt nói: "Thưởng cho chàng."
"Phần thưởng này không đủ."
"Chỉ có nhiêu đó thôi."
.......
Tiểu phu thê bắt đầu cười đùa vui vẻ.
Tiểu phu thê tân hôn ân ái, cuộc sống về đêm tất nhiên kích tình không thôi, ngày hôm sau Lý Cảnh Tập thượng triều từ sớm, lúc gần đi còn dặn dò cung nữ không cần gọi Tiêu Ngọc Châu dậy, cho nên nàng ấy ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông.
Tắm rửa thay y phục ăn sáng, sau đó đi đến Từ Ninh cung. Đến nơi, liền thấy Minh đại phu nhân và Minh Vũ đã đến, đôi mắt hai người đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc. Mà Lý Cảnh Tập cũng ở đó, vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó uống trà.
Tiêu Ngọc Châu hành lễ với Thái hoàng thái hậu và Lý Cảnh Tập, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn. Lý Cảnh Tập quay đầu sang nhẹ giọng hỏi: "Nàng ăn sáng chưa?"
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Ta ăn rồi."