Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 594
Cập nhật lúc: 2024-05-17 18:40:56
Lượt xem: 1,541
Xe lại bắt đầu chầm chậm di chuyển, Đường Thư Nghi hạ quân cờ xuống bàn cờ, nói: "Cho dù là Hoàng đế cũng có thân thích kỳ lạ!"
Tiêu Hoài không nhịn được mà cười: "Thân thích của Hoàng thượng cũng là người, tất nhiên sẽ có người kỳ lạ."
...
Minh đại phu nhân lên xe ngựa, thông qua khe hở từ rèm cửa mà nhìn xe ngựa của phủ Định Quốc Công rời đi, nghiến chặt răng cũng không thể bớt giận.
Nữ nhi Minh Vũ của nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Nương, người nhìn thấy đích nữ của Định Quốc Công chưa?"
Kể từ lần trước từ trong cung trở về, hai mẫu nữ Minh đại phu nhân vẫn luôn muốn gặp Tiêu Ngọc Châu, muốn biết Tiêu Ngọc Châu rốt cuộc là thần tiên có dung mạo như thế nào, đồng thời cũng có tâm lý so sánh.
Nhưng cho dù bọn họ là thân thích của Hoàng thượng, cũng không có cách nào dễ dàng tiếp cận vào giới quyền quý tầng đỉnh ở Thượng Kinh. Mặc dù Tiêu Ngọc Châu không phải người không ra cổng lớn chẳng bước cổng nhỏ, nhưng nàng ấy cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài đường lớn đi dạo, cho nên lâu như vậy bọn họ vẫn chưa gặp được Tiêu Ngọc Châu.
Cũng vì vậy, hôm nay đụng phải, Minh đại phu nhân muốn qua xem thử. Nhưng điều nàng ta không ngờ tới chính là, Tiêu Ngọc Châu vốn dĩ không ngồi cùng xe ngựa với Đường Thư Nghi, mà nàng ấy ngồi chen chúc trong một chiếc xe ngựa với Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh.
"Không gặp được." Minh đại phu nhân nói.
Minh Vũ siết chặt khăn tay nói: "Con nghe nói đích nữ của Định Quốc Công vẻ ngoài khuynh thành, ở thành Thượng Kinh hiếm có quý nữ có tướng mạo hơn nàng ấy."
Minh đại phu nhân nghiến chặt răng, "Vậy thì làm sao? Hậu cung của Hoàng thượng lại không chỉ có một mình nàng, con và Hoàng thượng là biểu huynh muội ruột, nếu con vào cung Hoàng thượng vẫn phải chăm sóc con vài phần. Chỉ cần con có vài phần này là đủ rồi, đến lúc đó con lại sinh thêm một hoàng tử, chính là vinh quang cả đời."
Minh Vũ thở dài: "Nhưng Hoàng thượng phải tuyển tú, Hoàng thượng không tuyển tú làm sao con vào cung được."
Vẻ mặt Minh đại phu nhân cũng mang theo vài phần nhụt chí, nhưng qua một lúc nàng ta nói: "Nương sẽ tìm cách."
....
Ra khỏi thành không lâu, liền đến biệt viện của phủ Định Quốc Công. Hai ngày này Tiêu Hoài không có việc gì làm, cho nên ở lại. Nhưng ngày mai Tiêu Ngọc Thần phải đến Hàn Lâm viện làm việc, hắn nhất định phải trở về. Chẳng qua hắn vẫn lân la đến khi sắc trời sẩm tối rồi mới rời đi, Triệu quản gia và một đội thị vệ đi cùng, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Triệu quản gia và thị vệ cưỡi ngựa, Tiêu Ngọc Thần ngồi xe ngựa, một đoàn người nhanh chóng chạy tới kinh thành. Nhưng mới đi được chưa bao lâu, liền thấy có hai người đứng bên đường vẫy tay về phía bọn họ. Đoàn xe dừng lại, liền thấy một nữ tử ăn mặc giống tiểu thư dẫn theo hai nha hoàn và mã phu, vẻ mặt gấp gáp nhìn bọn họ.
"Đi qua xem là chuyện gì?" Tiêu Ngọc Thần nói với Trường Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/594.html.]
Trường Phong xuống xe, đi tới hỏi thăm tình hình, sau đó quay lại nói: "Là tiểu thư của nhà Xu Mật Viện - Lam đại nhân, ra ngoài dâng hương xe ngựa bị hỏng."
Tiêu Ngọc Thần thấy sắc trời sắp đã tối sầm lại, hắn nói: "Đưa xe ngựa của ta cho bọn họ mượn, ta cưỡi ngựa trở về."
Nói rồi hắn xuống xe ngựa, Trường Minh lập tức dẫn ngựa qua cho hắn. Lúc này tiểu thư Lam gia đi tới, hành lễ với hắn nói: "Cảm ơn thế tử cứu giúp."
Tiêu Ngọc Thần không để ý xua tay nói: "Tiện tay mà thôi."
Nói xong hắn xoay người lên ngựa, sau đó rời đi, Triệu quản gia và thị vệ đi cùng rời đi. Tiểu thư Lam gia - Lam Thư Ngữ nhìn theo đoàn người đã đi xa, hồi lâu không thể hồi thần lại.
Đại nha hoàn bên người nàng ta thấy sắc trời càng ngày càng tối, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nếu không đi trời sẽ tối."
Lam Thư Ngữ lưu luyến thu hồi ánh mắt, được nha hoàn dìu lên xe ngựa. Trong xe có một chậu băng vô cùng mát mẻ, trong không khí mát mẻ còn mang theo hương trúc nhàn nhạt, giống như Tiêu Ngọc Thần vậy, tinh tế tao nhã.
"Tiêu thế tử thành hôn được nửa năm rồi đúng không?" Lam Thư Ngữ nói.
Nha hoàn suy nghĩ một hồi, "Đã gần nửa năm rồi."
"Hình như chưa nghe thấy tin tức Giai Ninh quận chúa mang thai." Lam Thư Ngữ trầm tư.
Nha hoàn gật đầu: "Giai ninh Giai Ninh hẳn là chưa có thai. Nếu đang mang thai, sẽ ở phủ dưỡng thai, không đến biệt viện."
Lam Thư Ngữ nở nụ cười, "Thành thân nửa năm còn chưa mang thai, nếu thế tử nạp thiếp cũng có thể hiểu được."
Nha hoàn kinh ngạc đến nỗi muốn rớt cằm, qua một lúc mới nói, "Tiểu thư, ngài sẽ không muốn… muốn làm thiếp… của Tiêu thế tử đi?"
Lam Thư Ngữ liếc mắt nhìn nàng ta, "Sao không được? Ta là thứ nữ, phu nhân coi ta và di nương như cái gai trong mắt, nhất định sẽ động tay động chân vào hôn sự của ta. Thay vì gả cho tiểu môn tiểu hộ, còn không bằng gả cho Tiêu thế tử."
Nha hoàn sợ hãi đến mức không nói ra lời, một lúc sau nàng ta mới nói: "Tiểu thư, lão gia chắc chắn sẽ không đồng ý."
Lam Thư Ngữ không cho là đúng, "Phụ thân và tổ mẫu thương ta, nếu như ta lấy cái c.h.ế.t ra ép, bọn họ nhất định sẽ đồng ý."
Nha hoàn không nói nữa, chỉ là trong lòng thấp thỏm không thôi. Rất nhiều khi, chủ tử làm sai người bị trừng phạt lại là những hạ nhân như các nàng.
Tiêu Ngọc Thần đương nhiên không biết mình lại được người nhớ thương, mỗi ngày đều đến Hàn Lâm viện làm việc, về nhà bắt đầu nhớ tức phụ. Lúc mới bắt đầu vài ngày còn có thể ngăn được nỗi tương tư, qua đến năm sáu ngày liền không nhịn được nữa, hắn bắt đầu mỗi ngày làm việc xong liền trực tiếp xuất thành đến biệt viện, ngày hôm sau lại dậy sớm đi làm. Mặc dù cực khổ một chút, nhưng tốt hơn một mình một phòng trống rất nhiều.