Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 538
Cập nhật lúc: 2024-05-17 05:17:26
Lượt xem: 2,126
Đại Càn mười ngày thượng triều một lần, ngày hôm sau không cần phải thượng triều, nhưng Lý Cảnh Tập đã đến nơi các vị đại thần nội các thường làm việc từ sớm. Triệu đại nhân là người tới sớm nhất, thấy hắn thì đầu tiên hơi sững người, sau đó hành lễ: "Khang thân vương."
Lý Cảnh Tập hồi lễ, "Triệu đại nhân."
Hai người cùng nhau vào phòng, Triệu đại nhân ngồi xuống chỗ của mình, Lý Cảnh Tập nhìn cách bố trí trong phòng một chút, đi đến chỗ cửa sổ rồi ngồi xuống.
Triệu đại nhân liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy ngồi xuống đối diện hắn. Lúc này có một gã sai vặt cầm bếp đun trà và khay trà bước vào, sau đó đứng ở một bên chuẩn bị hầu trà cho bọn họ. Nhưng Triệu đại nhân lại xua tay, gã sai vặt thấy vậy thì cúi người rời đi.
"Điện hạ bái Phương đại nho làm sư?" Triệu đại nhân hỏi.
Lý Cảnh Tập gật đầu, nhưng miệng vẫn nói: "Định Quốc Công phu nhân chỉ dạy bổn vương nhiều nhất."
Triệu đại nhân nghe hắn nói vậy thì sững sờ, nghĩ đến những chuyện Lý Cảnh Tập đã trải qua, ông ta dường như đã hiểu ra một chút. Tuy nhiên ông ta vẫn nói: "Trị quốc không giống trị gia, cũng không phải làm văn, điện hạ sau này cần phải chăm chỉ học tập nhiều hơn."
Lý Cảnh Tập liếc mắt nhìn ông ta không nói, cầm ấm trà trên bếp lò lên pha trà, sau đó rót một chén cho Triệu đại nhân. Triệu đại nhân nhấp một ngụm, mỉm cười nói: "Kỹ năng nấu trà của điện hạ rất tốt."
Lý Cảnh Tập mỉm cười, nhưng vẫn không lên tiếng. Triệu đại nhân nâng chén lên uống trà, đồng thời quan sát thiếu niên ngồi đối diện. Diện mạo non nớt, nhưng từng cử chỉ hành động lại lộ ra vẻ trầm ổn, lại nghĩ đến các loại hành vi của Hoàng đế hiện tại, trong lòng ông ta thở dài một hơi.
"Điện hạ có biết quân giả nên làm thế nào không?" Triệu đại nhân hỏi.
Lý Cảnh Tập lại rót cho ông ta một chén trà, "Triệu đại nhân mời giảng."
Triệu đại nhân hài lòng gật đầu, ông ta nói: "Người làm quân giả nên khắc kỷ...."
Tài ăn nói của ông ta rất tốt, thao thao bất tuyệt như nước chảy mây trôi, giảng một vị quân chủ nên làm cái gì, không nên làm cái gì, tỉ mị đến độ làm quân chủ một nước, một ngày nên phê duyệt tấu chương bao lâu, nên đọc sách trong bao lâu, đọc những sách gì. Thậm chí mỗi ngày giờ nào đi ngủ, ông ta cũng đưa ra kiến nghị.
Lý Cảnh Tập nghe ông ta nói chuyện, cảm thấy hẳn là cũng có chút khô miệng, liền rót thêm trà cho ông ta. Triệu đại nhân thấy vậy càng thêm hài lòng, tiếp tục nói tiếp "kiến nghị" của mình, Lý Cảnh Tập vẫn trầm mặc mà nghe, mãi đến khi các vị đại nhân nội các khác đều đến.
"Cảm tạ Triệu đại nhân." Lý Cảnh Tập hành lễ với Triệu đại nhân, Triệu đại nhân mỉm cười đứng dậy hồi lễ, bây giờ ông ta rất hài lòng với Lý Cảnh Tập. Quân chủ tuổi nhỏ cũng không sao, chỉ cần có tiềm lực, từ từ dạy dỗ bồi dưỡng, sẽ trở thành một vị quân chủ mà mọi người đều hài lòng.
Lý Cảnh Tập lại hành lễ rồi hàn huyên với vài vị đại thần nội các khác, sau đó ngồi đó, nghe bọn họ thảo luận triều chính. Đợi bọn họ thảo luận được một đoạn, Tề Lương Sinh và cậu bé cùng đi ra ngoài, tìm một địa phương yên tĩnh, trầm tư một lúc rồi nói: "Điện hạ có biết, lời gì nên nghe, lời gì không nên nghe không?"
Lý Cảnh Tập nghe hắn nói xong thì mỉm cười, ai thật sự tốt với hắn, ai tiếp xúc với hắn là vì có mục đích, trong lòng hắn biết rất rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/538.html.]
"Sư phụ nói đã từng nói với ta, ta là chính mình, không phải là người mà kẻ khác mong muốn." Lý Cảnh Tập nói.
Tề Lương Sinh sững sờ một lát, nếm được ý vị của câu này, sau đó cũng mỉm cười: "Đúng vậy, sư phụ ngài nói rất đúng."
Lý Cảnh Tập gật đầu. Có một số việc không thể so sánh, sau khi so sánh mới thật sự biết được, ai mới là người thật sự đối xử tốt với mình. Khi Đường Thư Nghi dạy hắn, trước nay chưa bao giờ nói hắn chuyện này nên làm thế nào, không nên làm thế nào. Thay vào đó giảng giải đúng sai, giảng giải đạo lý, giảng làm sao phân biệt đúng sai.
Nhưng vị Triệu đại nhân kia, rõ ràng muốn thông qua những thứ ông ta gọi là đạo lý mà không chế hắn. Sở dĩ không trực tiếp vạch trần ông ta, chẳng qua bây giờ còn chưa đến lúc. Những người có thể vào nội các, thế lực trong triều đình đều không nhỏ, hắn không cần vào giờ khắc này, xung đột với ông ta.
Khiến ông ta cảm thấy mình dễ khống chế là được rồi
Mà Tề Lương Sinh thấy Lý Cảnh Tập như vậy, lại nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần tiến bộ vượt bậc, còn có "nghịch tử" nhà hắn kia, lần nữa bội phục Đường Thư Nghi. Thậm chí hắn còn cảm thấy, nữ tử như vậy bị chôn vùi ở hậu viện quá khuất tài.
........
Tẩm điện của Hoàng đế.
Trong phòng chỉ có hai người là Hoàng đế và Tiêu Khang Thịnh, Hoàng đế dựa lưng vào đầu giường, lông mày nhíu chặt lại. Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng y rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể của mình không bằng trước đây. Bây giờ y cả người vô lực, đầu một hồi một hồi mà truyền đến cơn đau.
"Bên phía Hướng Thiên Hà kia thế nào rồi?" Hoàng đế hỏi.
Tiêu Khang Thịnh đứng ở đầu giường, nhỏ giọng nói: "Nghe nói Hướng đại tướng quân bị bệnh, sáng sớm hôm nay phủ tướng quân mời hai vị thái y đến chẩn trị cho Hướng đại tướng quân."
"Khụ khụ khụ..."
Hoàng đế ho khan, Tiêu Khang Thịnh vội vàng che miệng y lại, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng ngài ho nhẹ một chút, đừng để bị người khác nghe thấy."
Hoàng đế bị Tiêu Khang Thịnh che miệng, muốn ho nhưng không thể ho ra tiếng, nghẹn đến đỏ cả mặt, thậm chí nước mắt cũng chảy ra. Đợi đến khi Tiêu Khang Thịnh bỏ tay ra, nước mắt của y thật sự chảy xuống, một khi chảy ra liền không thể kiểm soát.
"Đều là loạn thần tặc tử, đều là loạn thần tặc tử." Hoàng đế vừa khóc vừa đè thấp giọng nói: "Hướng Thiên Hà kia được trẫm phong làm đại tướng quân, là trẫm cho hắn quan hàm lộc hậu, làm sao hắn có thể đối xử với trẫm như vậy?"
Tiêu Khang Thịnh nhìn thấy y khóc như một hài tử, cũng không nhịn được mà rơi lệ. Lại nghe thấy Hoàng đế khóc nói, "Bọn họ đều bắt nạt trẫm, bắt nạt trẫm vô năng. Nhưng mà, Hoàng vị của trẫm là tiên hoàng cho trẫm. Phụ hoàng, người dạy nhi thần nên làm như thế nào? Phụ hoàng, ngài nói với nhi thần nên xử lý đám loạn thần tặc tử này như thế nào, phụ hoàng...."
Hoàng đế thấp giọng mà bắt đầu khóc lóc, Tiêu Khang Thịnh cũng quỳ trên mặt đất rơi nước mắt, cuối cùng không nhịn được nói: "Hoàng thượng, nô tỳ có mấy lời đại nghịch bất đạo muốn nói."