Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 536
Cập nhật lúc: 2024-05-17 05:16:25
Lượt xem: 1,883
Hướng Thiên Hà nheo mắt cúi đầu xuống hắn ta, vẻ mặt nghiêm túc. Ngô Chính Tín không đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ có thể làm ra tư thế mời: "Đại tướng quân, xin mời."
Hướng Thiên Hà ừm một tiếng, sải bước đi ra ngoài, ra khỏi cung liền cưỡi ngựa đến một quán trà. Ngô Chính Tín vội vàng đi theo. Thật ra hắn rất muốn tìm một quán trà kín đáo, lén lút uống trà với Hướng Thiên Hà, đồng thời nói ra những lời muốn nói.
Tuy nhiên, Hướng Thiên Hà đã đi đến con đường hoa lệ nhất ở Thượng Kinh, chọn một quán trà kinh doanh tốt nhiều người đến. Hơn nữa hắn cưỡi ngựa chạy rất nhanh, đi vào trước. Ngô Chính Tín không còn cách nào khác, chỉ có thể tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình, bước nhanh vào trong.
Chọn một gian trà yên tĩnh, hai người ngồi xuống, Ngô Chính Tín đang muốn hài huyên với Hướng Thiên Hà vài câu, nhưng hắn ta còn chưa mở miệng, đối phương đã nói trước: "Có chuyện gì ngươi cứ nói trực tiếp."
Ngô Chính Tín: "... Hướng đại tướng quân, Hoàng thượng đã tỉnh."
Hướng Thiên Hà nâng chén lên uống trà, vẻ mặt bình tĩnh. Ngô Chính Tín cau mày, sau đó nói: "Hoàng thượng nói, nếu như Đại tướng quân ngài g.i.ế.c Tiêu Hoài, Hoàng thượng sẽ phong ngài làm Vương."
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Hướng Thiên Hà uống cạn chén trà xong đứng dậy đi ra ngoài. Ngô Chính Tín có chút bối rối, đây là ý gì? Đồng ý hay không đồng ý?
Hắn ta vội vàng nắm lấy cánh tay Hướng Thiên Hà, "Hướng đại tướng quân, ngài cho ta một câu trả lời."
Hướng Thiên Hà nhìn hắn ta, nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó hất cánh tay, Ngô Chính Tín ngã ngồi xuống ghế. Mà Hướng đại tướng quân lại sải bước đi ra ngoài.
Ngô Chính Tín ngồi đó cả người hoang mang, "ừm" là có nghĩa là? Đồng ý hay không đồng ý? Chuyện này, hắn ta đã hoàn thành chưa?
Bên này Hướng Thiên Hà ra khỏi quán trà, đi qua bên phải vài bước đến một cửa tiệm điểm tâm. Ông chủ kia nhìn thấy hắn liền mỉm cười: "Hướng đại tướng quân ngài lại tới rồi."
Hướng Thiên Hà ừm một tiếng, sau đó duỗi ngón tay chỉ vài loại điểm tâm. Ông chủ đương nhiên biết tính tình của hắn, mỉm cười gói những điểm tâm đó lại đưa cho hắn. Hướng Thiên Hà nhận lấy điểm tâm rồi đưa tiền, sau đó cưỡi ngựa về nhà.
Ngô Chính Tín đang ngồi trên lầu hai nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng giật giật. Hướng Thiên Hà đến quán trà này uống trà với hắn ta, đừng nói là vì bên cạnh quán trà này có cửa tiệm điểm tâm chứ?
Ngồi trong trà quán một lúc, Ngô Chính Tín mang đầy u sầu về nhà. Hắn ta hiểu rất rõ, trong cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và Tiêu Hoài, Hoàng đế đã thua rồi. Bây giờ chỉ là dãy dụa cuối cùng mà thôi, nhưng hắn ta phải làm sao đây?
Đợi đến khi Khang thân vương thượng vị, hắn ta liền xong đời?
Hoàng cung.
Trong tẩm điện của Hoàng đế, Tiêu Khang Thịnh đứng bên cạnh giường nhỏ giọng bẩm báo chuyện xảy ra trong triều sớm hôm nay. Hoàng đế ngồi khoanh chân trên giường, cúi đầu lắng nghe, đợi Tiêu Khang Thịnh nói xong, y vẫn luôn trầm mặc ngồi đó.
Thấy y như vậy, Tiêu Khang Thịnh lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, ngài có chỗ nào không khoẻ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/536.html.]
Hoàng đế vẫn không lên tiếng, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nói cách khác, dáng vẻ trước kia của Tiểu thất đều là giả sao?"
Tiêu Khang Thịnh im lặng, Hoàng đế xoa thái dương, mặc dù y đã tỉnh, nhưng đầu óc lúc nào cũng mê man.
"Đúng vậy, lúc đầu ta không điều tra rõ ràng mọi chuyện, những năm qua nó cũng phải chịu không ít khổ. Nhưng mà, ta là cha ruột của nó, ta có thể thật sự muốn để nó c.h.ế.t sao? Tại sao trước mặt ta nó lại che che giấu giấu."
Giọng nói của y càng lúc càng lớn, Tiêu Khang Thịnh thấy vậy vội vàng nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, chú ý tai mắt."
Hoàng đế chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức, muốn nhổ ra cũng không tài nào nhổ được. Hạ thấp giọng, y lại nói: "Nếu như nó thể hiện sự tài giỏi ở trước mặt ta, ta có thể quá kế nó cho người khác sao? Nó cần cần Tiêu Hoài để thượng vị sao? Ta mới là cha ruột của nó, Tiêu Hoài tính là cái gì? Lão lục lại tính là thứ gì?"
Hoàng đế ngồi trên giường, cúi đầu miệng lảm nhà lảm nhảm, thậm chí đến cuối cùng đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.
"Kể từ khi ta kế thừa Hoàng vị, vẫn luôn không lười biếng ngày nào. Tiên hoàng coi thường ta, cảm thấy ta không bằng lão Lục. Sau khi ngồi lên vị trí này, ta dùng hết sức lực làm việc chính là muốn cho tiên hoàng thấy, ta không thua kém lão Lục. Nhưng mà… tại sao lại thành dáng vẻ như thế này? Ta còn chưa đủ nỗ lực sao?"
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Khang Thịnh hỏi: "Ngươi nói xem, là trẫm còn chưa đủ nỗ lực sao?"
Tiêu Khang Thịnh quỳ xuống, đè thấp giọng nói: "Hoàng thượng, sự vất vả của ngài nô tài là người rõ nhất."
"Nhưng tại sao lại thành dáng vẻ như bây giờ?" Hoàng đế lại hỏi: "Tiêu Hoài công cao hiển hách, trẫm không nên g.i.ế.c hắn sao? Nhìn xem những triều đại trước, biết bao tướng soái công cao hiển hách đều bị giết."
Tiêu Khang Thịnh quỳ trên mặt đất không nói, thật ra hắn muốn nói, Tiêu Hoài công cao hiển hách ngài nên g.i.ế.c hắn cũng không sai, nhưng mấu chốt là ngài không có khả năng g.i.ế.c hắn.
Nhưng lời này, hắn làm sao nói ra được?
Hoàng đế buông xuống một tiếng thở dài, "Bên phía Hướng Thiên Hà, đã tìm người nói chuyện chưa?"
Tiêu Khang Thịnh gật đầu: "Nô tài bảo Ngô đại nhân đi nói rồi."
"Ừm, hắn là người có thể tin." Hoàng đế nghiêng người nằm xuống, miệng còn nói: "Nhưng mong rằng Hướng Thiên Hà không làm ta thất vọng."
Bên này, Hướng Thiên Hà mang điểm tâm về nhà, trực tiếp đi đến hậu viện, đưa điểm tâm cho Hướng phu nhân.
Hướng phu nhân cầm điểm tâm vừa ăn vừa hỏi: "Tình hình triều sớm hôm nay thế nào?"
"Khang thân vương mạnh hơn Tam hoàng tử."
Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Hướng phu nhân lại hiểu, nàng ấy nói: "Ta gặp qua Khang thân vương hai lần, xem cũng có vẻ là một hài tử rộng lượng."