Túc  vương  chằm chằm Lý Cảnh Tập, ông   thế nào cũng  thể nghĩ tới, hài tử nhút nhát năm đó  trưởng thành dáng vẻ như bây giờ. Thấy   chuyện với ,  kiêu ngạo  siểm nịnh, trong lòng  một loại cảm giác   nên lời.
Đều  lầm hết !
Lại  Tiêu Hoài ở bên cạnh, Túc  vương cau mày . Cũng  thể  tất cả   đều  lầm,   đôi mắt sáng suốt   đang ở đây .
Ngồi xuống ghế, ông   Tiêu Hoài : "Định Quốc Công mang nhiều nhân mã như , chiếm lĩnh Hoàng cung, mưu đồ gì đây?"
Tiêu Hoài cũng  xuống, "Túc  vương, cho dù ngài lớn tuổi  cũng  thể thuận mồm bịa chuyện như . Ai   chiếm lĩnh Hoàng cung?"
"Thủ vệ trong Hoàng cung  bộ đều  thành  của ngươi,   là chứng cứ  nhất ?" Túc  vương tức giận .
Tiêu Hoài dựa lưng  ghế, ánh mắt nhàn nhàn  ông : "Tứ hoàng tử thông đồng với Đoàn Anh Hồng bức vua thoái vị,  dẫn binh tới cứu giá,   đến miệng Vương gia  thành chiếm lĩnh Hoàng cung."
"Bây giờ tặc tử   bắt , ngươi cũng nên rút quân !" Túc  vương .
Tiêu Hoài: "Sống c.h.ế.t của Hoàng thượng còn  lường  , ai  tặc tử  ngóc đầu trở   ."
Túc  vương tức giận chỉ  Tiêu Hoài : "Tứ hoàng tử     ngươi bắt lấy  ?"
Tiêu Hoài mỉm , vẻ mặt mang theo vẻ tiêu điều, "Tứ hoàng tử   bắt , nhưng  đảm bảo sẽ   kẻ thừa nước đục thả câu, hoặc là  âm mưu càng lớn hơn. Giống như Túc  vương ngài hôm nay đến đây từ sớm, là vì chuyện gì?"
Túc  vương  dậy, ngón tay run rẩy chỉ  Tiêu Hoài, "Ngươi ngậm m.á.u phun ."
"Túc  lão vương gia," Lúc  Tiêu Ngọc Minh mới lên tiếng, "Ngài  hậu quả khi chỉ tay  chủ soái một quân ?"
Vừa ,   giơ đao vung về phía bàn tay già nua của Túc  vương.
"A....”
Túc  vương sợ tới mức ngã xuống đất, cúi đầu  xuống thấy tay  vẫn còn nguyên vẹn, thở phào một  đồng thời cả  toát mồ hôi lạnh.
"Ở đây   trong quân, về  đừng  như ."
Tiêu Hoài mắng Tiêu Ngọc Minh,  đến bên Túc  vương, cúi xuống đỡ ông  dậy, "Người     tội, Vương gia   quy tắc trong quân, bổn soái cũng  để ý."
Túc  vương chỉ cảm thấy  một ngụm m.á.u chặn ngang họng,  nhổ  cũng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/530.html.]
Tiêu Hoài đỡ Túc  vương  xuống,  bên cạnh từ  cao  xuống ông  : "Thân thể Hoàng thượng  bệnh, bảo vệ an nguy của Hoàng thượng là trách nhiệm của bổn soái. Hơn nữa, bổn soái  ngăn cản bất kỳ ai đến thăm Hoàng thượng, cứu chữa Hoàng thượng. Bổn soái mong Hoàng thượng sớm ngày tỉnh  hơn bất kỳ ai khác."
Túc  vương đương nhiên  tin lời của , nhưng lúc  ông  cũng  dám  lời gì  . Gật gật đầu, ông  đỡ ghế  dậy, "Bổn vương   thăm Hoàng thượng   ?"
"Đương nhiên," Tiêu Hoài : "Bổn soái   Thái y, cũng    thích của Hoàng thượng, ai  hầu hạ Hoàng thượng, trị liệu  , bổn soái đều  quan tâm."
Túc  vương ừm một tiếng, chống nạng run rẩy   khỏi ngự thư phòng,   đỡ  tẩm điện của Hoàng đế.
Thái y đang bắt mạch cho Hoàng đế, Hoàng hậu đang  bên cạnh lo lắng. Nhìn thấy Túc  vương, Hoàng hậu hành lễ với ông : "Hoàng thúc ngài đến ."
Túc  vương gật đầu: "Hoàng thượng thế nào ?"
"Từ ngày hôm qua  khi hôn mê xong vẫn  tỉnh dậy." Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, "Nước  thể một ngày   vua, Hoàng thượng thành dáng vẻ , Hoàng thúc ngài  nên  thế nào?"
Túc  vương  xuống, cau mày  . Nếu   vì một đao  của Tiêu Ngọc Minh,  lẽ ông  sẽ   ý kiến của , nhưng bây giờ, ông   dám tuỳ tiện  chuyện.
Hoàng hậu thấy   chút gấp gáp, Túc  vương là trưởng bối   phận tuổi tác lớn nhất tông thất,  vài lời  từ chính miệng ông   .
Đi đến  xuống đối diện Túc  vương, Hoàng hậu  : "Hoàng thúc, chuyện Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh nhất định  giấu kín, triều sớm ngày mai cần   chủ trì đại cục! Ngài  bối phận cao nhất, đến lúc đó ngài     chuyện!"
"Cái ..." Túc  vương do dự một lát  : "Hoàng hậu ngươi  nên  thế nào?"
Hoàng hậu nặng nề thở dài một tiếng: "Bây giờ cũng chỉ  thể để Tam hoàng tử   chủ trì đại cục."
" là đạo lý , nhưng mà..."
Ông  liếc mắt  về phía ngự thư phòng, hạ thấp giọng : "Định Quốc Công  đồng ý ? Hắn dẫn Tiểu thất  bên , ý tứ  cần  cũng quá rõ ràng."
Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, " Tiểu thất  quá kế cho  khác, bây giờ    nhi tử của Hoàng thượng, danh  chính ngôn  thuận!"
"Chúng  cho là như , nhưng...", Túc  vương nghiêng  đến gần Hoàng hậu : "Bây giờ  bộ thành Thượng Kinh đều   sự khống chế của Tiêu Hoài."
Hoàng hậu hạ mắt xuống nghiến răng trầm mặc, nàng  hiểu, bây giờ nắm đ.ấ.m ai mạnh thì   theo  đó.
Qua một lúc , Túc  vương  : "Mọi chuyện đều  rời khỏi một chữ lợi. Thứ Tiểu thất  thể cho Tiêu Hoài, Tam hoàng tử  cho  ?"
Hoàng hậu cau mày trầm tư, một lúc  mới : "Ta thấy ý tứ của Tiêu Hoài là  gả nữ nhi của  cho Tiểu Thất. Nếu như thành công,  nữ nhi của  chính là Hoàng hậu.  mà, Tam hoàng tử  cưới vợ, cho dù bây giờ  hưu chính thê, Tiêu Hoài cũng  nhất định sẽ đồng ý. Tam hoàng tử lớn hơn nữ nhi của  quá nhiều."