Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 506
Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:52:35
Lượt xem: 1,780
Nghe Tào thị nói hết tất cả mọi chuyện, đừng nói là Giai Ninh quận chúa, ngay cả Tiêu Ngọc Thần cũng cảm thấy hôm nay quả thật là được mở rộng kiến thức.
Người trong Định Quốc Công phủ không nhiều, cho dù là trước đây hay hiện tại thì quan hệ giữa Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đều vô cùng khăng khít, vậy nên trong phủ chưa bao giờ có những chuyện hoang đường như thế này. Kết giao trò chuyện cùng bằng hữu cũng giống mình, nên cơ bản sẽ không nói đến những chuyện yêu đương bất chính khiến người người khinh thường như thế.
Nhưng tính xấu của Mạnh Tú Trân kia quả thật vẫn không đổi, vốn Lương Kiện An và nhị hoàng tử đều đã chết, nàng ta cũng đã hòa ly với Lương Kiện An, coi như ân oán giữa nàng ta và Định Quốc Công phủ đã xong. Không nghĩ tới nàng ta vẫn âm thầm ra tay làm loại chuyện như thế này, thật sự chẳng có chút lợi ích đáng nói nào đối với nàng ta, đúng là ăn no rảnh rỗi mà.
"Thế tử, chàng nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?" Giai Ninh quận chúa hỏi Tiêu Ngọc Thần, chuyện này liên quan đến ân oán cũ của Định Quốc Công phủ, một mình nàng ấy quyết định cũng không tốt.
Tiêu Ngọc Thần nhìn Tào thị khóc lóc, nước mắt tuôn trào đang quỳ trên mặt đất, nói: "Tào thị này nàng tự xử lý là được, về phần Mạnh Tú Trân... Đợi sau khi ta hồi phủ sẽ thương nghị rồi mới quyết định được."
Một Mạnh Tú Trân thì không tính là gì, nhưng chuyện của nàng ta lại liên lụy đến không ít người. Đầu tiên là Mạnh gia, sau đó là Lương quý phi, lại thêm người mà Mạnh Tú Trân thông đồng Phan Bân của Bình Dương Hầu phủ, khắp nơi đều cần cân nhắc.
Giai Ninh quận chúa cũng suy nghĩ những chuyện đan xen trong đó, nàng nhìn xuống chỗ Tào thị, nói: "Đối với ngươi, ta chỉ có một yêu cầu, cắt đứt quan hệ với phụ vương của ta. Ngươi cũng đừng nói là phụ vương ta tìm ngượi nên ngươi không có cách nào. Ngươi cứ trốn trong phủ không ra khỏi cửa, chẳng lẽ ông ấy còn có thể vào phủ của ngươi tìm ngươi sao?"
Đương nhiên nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua chỗ của Đoan thân vương bên kia.
Tào thị không dám cãi lời: "Vâng, thần phụ nhất định sẽ không lui tới chỗ vương gia nữa, về sau cửa lớn không ra một bước."
"Ngươi đi đi." Giai Ninh quận chúa nói.
Một tay Tào thị chống người đứng dậy, nhưng do đã quỳ một thời gian khá dài nên không đứng vững, lại người xuống. Hạnh Nhân đưa mắt nhìn Giai Ninh quận chúa một cái, thấy sắc mặt nàng ấy vẫn bình tĩnh, nàng ta lập tức chạy qua đỡ Tào thị đứng dậy.
"Tạ ơn quận chúa bỏ qua cho thần phụ." Tào thị hành lễ với Giai Ninh quận chúa. "Bây giờ thần phụ trở về, sau này sẽ không ra khỏi cửa nữa."
Giai Ninh quận chúa phất tay, Tào thị được Hạnh Nhân đỡ đi ra khỏi cửa. Lúc này, Xuân Khê cũng rất có mắt mà đi ra khỏi phòng, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại hai người Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa.
Trong lòng Tiêu Ngọc Thần đang suy nghĩ không biết có nên giải thích với Giai Ninh quận chúa về chuyện của Liễu Bích Cầm không, nhưng nếu phải giải thích thì hắn cũng không biết phải nói thế nào, mà lúc này bởi vì chuyện xấu trong nhà mình mà Giai Ninh quận chúa cũng đang thấy xấu hổ, đồng thời nàng ấy có chút lo lắng, sợ phu thê Định Quốc Công sẽ bất mãn với nàng ấy vì chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/506.html.]
Tuy là nếu cửa hôn nhân này thật sự không thể tiếp tục được, nàng ấy có thể nghĩ biện pháp để từ hôn. Nhưng nàng ấy cũng không thể không thừa nhận mối hôn nhân này rất tốt, nàng ấy cũng không muốn ở giữa phát sinh biến cố gì.
Trong lòng hai người đều có chuyện, nhất thời không khí trong lòng có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Tiêu Ngọc Thần mở miệng trước. Hắn nghiêng người nhìn Giai Ninh quận chúa, ánh mặt hạ xuống, nói: "Ta.. Lúc trước ta và Liễu... Liễu tiểu thư."
Mặc dù đã nghĩ tới việc phải nói như thế nào, nhưng lúc chân chính mở miệng, hắn vẫn không biết phải giải thích ra sao. Quả thật lúc trước hắn từng yêu sâu đậm Liễu Bích Cầm, nhưng trong lúc đó bọn họ đều chưa từng làm một chuyện thân mật nào với nhau cả.
Nhưng phải nói như thế nào đây?
Giai Ninh quận chúa không nghĩ hắn sẽ nói chuyện này, nàng có để ý đến Liễu Bích Cầm không? Quả thật là có một chút, vị hôn phu của mình từng hết lòng che chở cho một nữ tử, mạo hiểm giấu đối phương đi, từ đó có thể thấy được tình sâu nghĩa nặng như thế nào.
Nhưng đây đã là chuyện quá khứ, nàng ấy để ý cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến mình tăng thêm phiền não mà thôi. Nàng ấy chưa từng thích một người đến mức c.h.ế.t đi sống lại, và cũng không muốn bản thân như vậy. Nàng chỉ nghĩ đến việc tìm một người bình thường, sống một cuộc sống hòa thuận.
"Chuyện quá khứ thế tử không cần nhắc đến, quá khứ là quá khứ, về sau chúng ta không cần nói đến nữa." Nàng ấy nói.
Tiêu Ngọc Thần thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Được, về sau sẽ không nhắc lại."
Hắn thật sự vô cùng may mắn mới gặp được một Giai Ninh quận chúa phóng khoáng như thế.
"Phụ vương ta lại làm ra chuyện chuyện xấu như thế này, thật sự khiến thế tử chê cười rồi." Giai Ninh quận chúa lại nói.
"Không có." Tiêu Ngọc Thần vội vàng nói. "Nàng không cần phải khách khí với ta, phụ vương nàng là phụ vương nàng, còn nàng là nàng. Hơn nữa nàng cũng không cần lo lắng đến thái độ của phụ mẫu nhà ta, mẫu thân ta thật sự rất thích nàng."
Giai Ninh quận lúc này cũng yên tâm, nàng ấy cười nói: "Chàng trở về nói với Quốc công phu nhân, hôm sau ta sẽ đến quý phủ chúc tết bà ấy."
"Được."
Hai người còn nói chuyện thêm một hồi nữa rồi Tiêu Ngọc Thần mới đi tìm bằng hữu của hắn để tiếp tục thưởng trà, còn Giai Ninh quận chúa thì quay về phủ Đoan thân vương.
Tào thị mệt mỏi tựa vào thành xe, nghĩ nhân sinh cũng đã trôi qua nửa đời, nàng ta xuất thân là một quý nữ, từ nhỏ đã sống trong ngàn kiều trăm sủng, nếu gặp được một đức lang quân, nàng ta sẽ có một cuộc đời vô cùng hoàn mỹ. Tất cả những bất hạnh này đều bắt đầu kể từ ngày nàng ta coi trọng Nhậm Kiến Thụ.