Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 514:
Cập nhật lúc: 2024-06-01 07:24:03
Lượt xem: 193
Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu rời khỏi căn cứ, đi đăng kí kết hôn.
Đầu tiên, bọn họ đi đăng kí kết hôn, Đường Niệm Niệm đã chuyển hộ khẩu ra khỏi Đường Thôn, bây giờ đang ở nhà máy Tiền Tiến, là sổ hộ khẩu độc lập, bình thường cô đặt nó ở trong không gian.
Hộ khẩu của Thẩm Kiêu vốn cũng để cùng cô ở đây, hai người trước tiên gọi điện thoại tới Đường Thôn, báo cho bà cụ Đường chuẩn bị tiệc rượu.
"Hai đứa khi nào thì về đến nhà?"
Bà cụ Đường sẵng giọng rống, mỗi lần gọi điện thoại bà đều phải liều mạng mà rống, sợ người ở đầu dây bên kia không nghe thấy.
"Khi nào bà nội chuẩn bị xong tiệc rượu thì con sẽ trở về!"
Đường Niệm Niệm kéo ống nghe ra xa chút, bà nội của cô giọng cũng thật quá khỏe!
"Lúc nào con trở về thì bà sẽ làm tiệc rượu!"
"Bây giờ con sẽ về ngay, bà nội có thể làm tiệc rượu luôn ạ?"
Đường Niệm Niệm hỏi lại một câu, làm tiệc rượu nào có dễ dàng như vậy chứ?
Bà cụ Đường ở đầu bên kia trầm mặc rồi, hiện tại mà trở về thì đúng là bà làm không kịp thật, ít nhất phải chuẩn bị trước ba ngày.
"Qua ba ngày nữa rồi con hẵng trở về!"
"Biết rồi ạ!"
Đường Niệm Niệm cũng gân cổ lên rống lại, màng nhĩ của bà cụ Đường bị chấn động cứ ong ong, mau chóng kéo ống nghe ra xa, liều mạng quát: “Con gào lớn tiếng như vậy làm gì? Bà có điếc đâu, vẫn nghe được bình thường!"
"Con cũng không điếc, nghe được rõ ràng!"
Đường Niệm Niệm vẫn rống ầm lên như cũ, ai sợ ai chứ!
Thẩm Kiêu đứng ở bên cạnh, trong mắt đều là ý cười, Niệm Niệm nhà anh thật đáng yêu!
Hai bà cháu gọi điện thoại mà cứ rống qua rống lại, mọi người trong bưu cục bịt kín hai tai, ông chú ở buồng điện thoại bên cạnh cũng liều mạng gào lên, khí thế tuyệt đối không thể thua.
"Đừng có quên dắt Tiểu Thẩm về nhà đấy!"
Bà cụ Đường gào thét dặn dò, không thể thiếu mất chú rể được.
"Biết rồi ạ!"
Đường Niệm Niệm rống lên, cúp điện thoại, ho nhẹ vài tiếng, cổ họng hơi khô rát, không thoải mái lắm.
Một cốc nước có ga ướp lạnh được đưa tới, còn lạnh đến bốc khói, đã cắm sẵn ống hút, Thẩm Kiêu vừa mới đi mua về.
Đường Niệm Niệm nhận lấy, uống một hơi hết sạch, cổ họng có cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Ở đầu khác, bà cụ Đường nói chuyện điện thoại xong liền chạy về nhà, bà một ngụm uống hết một cốc trà lạnh lớn, lau miệng, lại hưng phấn hơn gấp trăm lần đi tìm ba đứa con trai và đại đội trưởng.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi đăng kí, hiện tại giấy đăng ký kết hôn là một tờ giấy, tương tự như giấy khen của học sinh ba tốt, cũng không cần ảnh chụp, chỉ viết tên của hai vợ chồng lên rồi lại dập dấu nổi.
Hai người nhìn tờ giấy chứng nhận đỏ rực, lại nhìn nhau cười.
"Còn tận ba ngày nữa mới làm tiệc rượu, đi đâu chơi bây giờ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Nhà khách!"
Thẩm Kiêu nghĩ cũng không cần nghĩ, hiện tại anh và Niệm Niệm là vợ chồng hợp pháp rồi, có thể làm một số chuyện ‘có thể làm’ rồi.
Đường Niệm Niệm không phản đối, hai người tìm một nhà khách ở gần đó, lúc đăng ký, Thẩm Kiêu lấy giấy đăng ký kết hôn ra, lớn tiếng nói: "Cho đặt một gian!"
Nhân viên phục vụ nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn một cái, dấu chạm nổi vẫn còn mới mẻ, vết đóng dấu còn chưa khô mực đâu, hai người này cũng quá nóng vội rồi.
Chẳng qua, cô ấy vẫn có thể hiểu được, tân hôn mà, khẳng định là tình cảm ngọt ngào như mật.
"Chúc hai vị trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-514.html.]
"Cám ơn!"
Hai người cười đáp lại một câu, đăng ký xong rồi, phòng ở lầu hai, vừa mở cửa đã có thể nhìn thấy giường lớn, khuôn mặt ngăm đen của Thẩm Kiêu nóng bừng bừng, nhịp tim cũng nhanh hơn.
"Hai chiếc giường ghép lại làm một chiếc giường, ôm cô vợ đẫy đà ngủ một giấc mĩ mãn, ấy mới gọi là sướng như tiên!"
Bên tai vang lên mấy lời thô tục của một người lính già, tim Thẩm Kiêu đập lại càng nhanh hơn nữa, nhịn không được kêu lên: "Niệm Niệm!"
"Dạ?"
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, chuyện gì vậy?
"Chúng ta đăng kí kết hôn rồi."
"Vâng."
"Chúng ta hiện tại đã là vợ chồng."
"Đúng rồi."
"Niệm Niệm, anh. . . . . . Chúng ta ngủ luôn được không?"
Thẩm Kiêu nói xong, mặt càng nóng hơn, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Đường Niệm Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang tít trên cao, bọn họ sắp ban ngày tuyên dâm, thật tốt đẹp.
"Ngủ thôi!"
Đường Niệm Niệm không có ý kiến gì, nếu không phải Thẩm Kiêu kiên trì, nhất định phải đợi đăng kí kết hôn thì cô đã ăn sạch anh chàng này từ lâu rồi.
Hai người vào không gian, nằm ở trên giường lớn xa hoa do Thẩm Kiêu đích thân làm.
Sau đó, Thẩm Kiêu tỏ ra rất thẹn thùng.
Anh không biết nên làm như thế nào.
Chờ đợi ngày này lâu như vậy, khi thời điểm đó thực sự tới rồi, anh lại trở nên, bó tay bó chân mà không biết làm gì.
Đường Niệm Niệm buồn cười nhưng không dám thể hiện, xoay một cái đè lên trên người anh, chủ động hôn anh, loại chuyện này không cần nhiều lời vô nghĩa, làm là được rồi.
. . . . . .
"Niệm Niệm, anh hẳn là phải ở phía trên!"
"Anh không thoải mái?"
"Thoải mái, nhưng anh hẳn là phải ở phía trên chứ!"
Thẩm Kiêu rất kiên trì, bởi vì người lính già từng nói, đàn ông phải ở phía trên.
"Lần tiếp theo cho anh ở trên, đừng nhiều lời!"
Đường Niệm Niệm có chút mất kiên nhẫn, thịt đã đến bên miệng rồi, phía trên hay phía dưới thì có cái gì cần phải rối rắm, đổi là được chứ gì!
. . . . . .
Hai người ở trong không gian đợi hai ngày, Đường Niệm Niệm về cơ bản là chân không chạm đất, cơm là do Thẩm Kiêu nấu, tắm rửa cũng là do Thẩm Kiêu ôm đi, trừ ăn cơm tắm rửa rồi ngủ, thời gian rảnh rỗi đều là đang vận động.
Đường Niệm Niệm rốt cục chịu không nổi rồi, lớn tiếng đòi đình công.
Việc ấy tuy rằng tốt đẹp, nhưng mỗi ngày đều làm thì không còn tốt đẹp nữa, phải nghỉ một chút, trâu bò trong đội sản xuất cũng không lao lực như vậy.
Thật ra Thẩm Kiêu còn có thể tiếp tục, nhưng anh sợ vợ mệt, ngoan ngoãn mà ngừng lại, chờ hai người tắm rửa xong, ăn mặc chỉnh tề rồi, Bách Tuế mới chạy tới báo cáo tình huống mới: "Gâu. . . . . . Bên kia có thêm ngọn núi nữa!"
Từ hai ngày trước đã xuất hiện rồi, nhưng chủ nhân và người đàn ông kia làm đến nghiêng trời lệch đất, nó không thèm tới đây tự rước nhục vào thân.
Thẩm Kiêu lái xe máy, chở theo Đường Niệm Niệm đi đến chỗ bị giới hạn của không gian, quả nhiên, màng chắn trong suốt kia không thấy đâu nữa rồi, có thêm một ngọn núi cao nguy nga, xanh biếc, thêm nữa là đồi núi trùng điệp, nhìn không thấy điểm cuối.
Dưới chân núi còn có một cái hồ, bên hồ là thảm cỏ, bò, cừu, ngựa đều ở đó nhàn nhã ăn cỏ.