Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 486:
Cập nhật lúc: 2024-05-31 10:25:22
Lượt xem: 182
Phòng bệnh số 1 ở lầu bốn, có lồng sắt, dùng để nhốt bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng và có khuynh hướng bạo lực, Phạm Trung bị nhốt vào phòng bệnh số 1 này, mọc cánh cũng không bay ra được.
Hai bệnh nhân nghe thấy động tĩnh, hớn hở chạy tới xem náo nhiệt, bây giờ bọn họ mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, mấy đàn em của họ cũng vậy, đều được viện trưởng chiếu cố đặc biệt, bữa ăn nào cũng có thịt, còn có thể ăn no, sống cuộc sống dưỡng lão hạnh phúc sớm.
Đường Niệm Niệm và Du Tú Mẫn đi làm thủ tục nhập viện, có viện trưởng đích thân mở cửa sau, thủ tục làm xong rất nhanh chóng.
“Yên tâm, bệnh nhân ở đây chắc chắn sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất, tuyệt đối sẽ không dừng thuốc!” Viện trưởng cười híp mắt đảm bảo.
Đường Niệm Niệm và ông ấy trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, cô bảo Du Tú Mẫn đi ra ngoài dạo.
Du Tú Mẫn biết rõ trong lòng, cô ấy nhìn ra Đường Niệm Niệm và viện trưởng là người quen, chắc chắn có chuyện riêng tư cần nói.
“Tôi đến vườn hoa dạo chút.”
Du Tú Mẫn rời khỏi phòng làm việc, còn đóng cửa lại.
Lúc này Đường Niệm Niệm mới nói chuyện Phạm Trung ngược đãi vợ con: “Đứa trẻ này bị dọa tới nỗi có bóng ma tâm lý rồi, công an và hội liên hiệp phụ nữ đều không quản, hết cách mới đưa tới đây, viện trưởng chiếu cố một chút!”
“Yên tâm đi, tới chỗ tôi rồi, tuyệt đối sẽ không để cậu ta có cơ hội thoát ra nữa!”
Viện trưởng vỗ n.g.ự.c đảm bảo, ông ấy hận nhất là phế vật ức h.i.ế.p phụ nữ và con nít, vợ cưới về là để thương yêu, con sinh ra là để sủng chiều, đàn ông đánh vợ đánh con ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Sau này ông ấy sẽ chăm sóc, dùng thuốc mạnh nhất cho Phạm Trung, người này bệnh không nhẹ, không dùng thuốc mạnh không khỏi được.
Đường Niệm Niệm cười, nói: “Viện trưởng làm việc tôi yên tâm, tôi đã mang một lô vật tư cho bệnh viện ăn tết, ở trên xe đó.”
“Tôi bảo người đi vận chuyển ngay.”
Viện trưởng tươi cười hớn hở, mắt phát sáng lên, chạy đi gọi người chuyển vật tư.
Ông ấy thích phong cách phóng khoáng sảng khoái của cô gái xinh đẹp này, ông ấy hi vọng có thể hợp tác với Đường Niệm Niệm cả đời.
Dẫu sao trong viện này của ông ấy có rất nhiều người đáng thương, người nhà đều bỏ mặc, ông ấy thấy rất tội nghiệp nên nhận, nhưng phía trên không chi ra bao nhiêu tiền, ông ấy mặt dày mày dạn giống như ăn xin, cũng không lấy được bao nhiêu tiền, khiến những người này ngay cả cơm cũng không ăn no, ai cũng vàng vọt gầy nhom, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn no rồi.
Trên xe tải toàn là bột, gạo và trứng gà, còn có thịt, lấy từ trong không gian ra, tuy viện trưởng tò mò nguồn gốc của số vật tư này, nhưng ông ấy không hỏi, chỉ cần có vật tư là được, không quan tâm tới từ đâu.
Ông ấy còn dặn dò người trong viện, không ai được nói ra ngoài, thực ra không cần ông ấy nói, mọi người đều rõ trong lòng, đồ tốt giấu ăn, không thể dẫn sói tới.
Đường Niệm Niệm còn đi gặp hai bệnh nhân kia, trước giờ cô đều không hỏi tên họ và lai lịch của hai bệnh nhân này, cô có thể nhìn ra được, những người này đều mang theo câu chuyện riêng của mình, hơn nữa là lai lịch rất thê thảm.
“Thiên Vương Cái Địa Hổ!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, khóe miệng Đường Niệm Niệm giương lên, trả lời: “Bảo Tháp Trấn Hà Yêu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-486.html.]
Bệnh nhân lầu ba vui vẻ cực kỳ, lấy chìa khóa mở cửa sắt ra, kính lễ với Đường Niệm Niệm, cung kính nói: “Báo cáo, Dạ Oanh luôn mai phục ở doanh địch, chưa lộ tẩy!”
“Làm tốt lắm, tiếp tục mai phục!”
Đường Niệm Niệm giơ ngón cái lên, đưa tới một gói kẹo sữa to.
“Cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”
Bệnh nhân lầu ba nhận được kẹo sữa, vui vẻ giống như con nít, bây giờ quyền hạn của anh ta càng lớn hơn, có thể tự do ra vào viện, còn có chìa khóa cửa sắt, hơn nữa anh ta còn cùng bệnh nhân lầu bốn ra ngoài chơi mấy chuyến, không ai phát hiện, chỉ là trên người không có tiền, họ muốn mua đồ đều không mua được, chỉ đành quay về.
“Báo cáo, tôi có một thỉnh cầu!”
“Mời nói!”
“Tôi muốn xin một ít tiền mặt, tiện ra ngoài hành động!” Giọng nói bệnh nhân lầu ba nhỏ lại, anh ta rất e thẹn.
Đường Niệm Niệm nghe hiểu ý của anh ta, là muốn xin tiền, cô móc ra một xấp tiền từ trên người, nhét cho anh ta.
“Cảm ơn tổ chức!”
Bệnh nhân lầu ba nhoẻn miệng cười, nhiều tiền như vậy đủ cho anh ta mua rất nhiều thứ, Bích Hổ làm nghiên cứu thiếu không ít nguyên liệu, anh ta phải ra ngoài mua.
Bích Hổ chính là người cuồng khoa học đó, không ai biết tên thật, mọi người đều gọi anh ta là Bích Hổ, bởi vì anh ta luôn thích dán da bụng vào vách tường ngủ.
Đường Niệm Niệm lại bảo bệnh nhân lầu ba chiếu cố Phạm Trung một chút, bệnh nhân lầu ba ra sức gật đầu, đảm bảo sẽ khiến Phạm Trung ngoan ngoãn ở phòng bệnh.
“Tạm biệt, lần sau lại tới!”
Đường Niệm Niệm kính lễ, xoay người đi, anh ta làm việc cô vô cùng yên tâm, có những bệnh nhân này chiếu cố, cuộc sống của Phạm Trung ở bệnh viện tâm thần chắc chắn sẽ rất đặc sắc, đợi người nhà họ Phạm tìm tới, có lẽ Phạm Trung đã điên thật rồi nhỉ?
Đợi khi cô và Du Tú Mẫn quay về Thượng Hải, trời sắp tối rồi, Đường Niệm Niệm đưa Du Tú Mẫn về nhà trước.
“Bệnh tình của Phạm Trung quá nghiêm trọng, bác sĩ nói nhất định phải nhập viện, nếu không sẽ đả thương người khác.”
Du Tú Mẫn gặp ai cũng nói như vậy, hàng xóm cũng không bất ngờ, tối qua Phạm Trung điên đến mức muốn g.i.ế.c người, nhập viện đều tốt với tất cả mọi người.
Đường Niệm Niệm bảo Du Tú Mẫn đi làm thủ tục ly hôn trước, cô đi xử lý chuyện của Diêu Hưng Quốc.
Hình đã rửa ra, thím Trương rất có thiên phú chụp ảnh, chụp cực kỳ tốt, bộ phận quan trọng và mặt đều chụp được, nhìn là biết hai người đang làm gì.
Tướng mạo của Chu Sinh Dân đó quả thực đẹp hơn Diêu Hưng Quốc, nho nhã trắng trẻo, còn đeo mắt kính, giống như thư sinh mặt trắng, đáng tiếc nhân phẩm quá tệ.
Đường Niệm Niệm tìm tới nhà máy cơ, nói với bảo vẹ tìm Diêu Hưng Quốc, là bà con dưới quê của anh ấy.