Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 303:
Cập nhật lúc: 2024-05-27 07:14:55
Lượt xem: 263
Quân đội Thượng Hải.
Thẩm Kiêu lại chấp hành nhiệm vụ trở về, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, anh không tốn bao nhiêu sức, tiền thưởng mặc dù không cao, nhưng anh không chê, chân muỗi dù có nhỏ cũng là thịt nha.
"Tà môn, thằng nhóc Chu Tư Nhân kia chạy khỏi trời rồi à? Chu Tư Minh cũng đã chết, thật sự là gặp quỷ."
Thẩm Kiêu đi tìm Minh Chấn Hưng báo cáo tình huống nhiệm vụ, mới tới cửa đã nghe thấy Minh Chấn Hưng nói một mình, trong lòng không khỏi lộp bộp, hỏng bét, anh quên mất chuyện đã đưa Chu Tư Nhân đến bệnh viện tâm thần rồi.
Nhốt mấy ngày rồi?
Thẩm Kiêu chột dạ tính toán thời gian, hình như tầm mười ngày, hẳn là vẫn còn sống ha?
Nhưng mà Chu Tư Minh c.h.ế.t như thế nào?
Kẻ này không phải đang làm việc ở bảo tàng sao?
Bình thường còn mang dáng vẻ thanh tâm quả dục, tỏ vẻ không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, làm sao cũng dính vào trong chuyện này rồi?
Thẩm Kiêu gõ cửa: "Báo cáo!"
"Vào đi!"
Thẩm Kiêu đẩy cửa đi vào, Minh Chấn Hưng nhìn thấy anh, cười nở hoa, tự mình pha trà, hỏi han ân cần một trận.
"Ban đêm đến nhà ăn cơm, thím cậu nhớ cậu, nói làm canh La Tống cho cậu ăn!"
"Không đi, Minh Tuệ ở nhà."
Thẩm Kiêu cự tuyệt, Minh Tuệ là con gái của Minh Chấn Hưng, mười chín tuổi, là diễn viên ca hát ở đoàn văn công bộ đội, luôn luôn quấn lấy anh.
Thím Minh đối xử với anh đúng là rất tốt, thường xuyên nấu đồ ngon cho anh, cho anh rất nhiều ấm áp, nhưng từ lúc ở bên Niệm Niệm, Thẩm Kiêu đột nhiên khai khiếu, hiểu rõ rất nhiều đạo lý.
Minh Tuệ đối tốt với anh, là bởi vì muốn cùng anh yêu đương.
Thím Minh đối tốt với anh, là muốn anh làm con rể.
Đều có mục đích.
Mặc dù anh cảm kích thím Minh đối xử tốt với anh, nhưng không tới mức lấy thân báo đáp, anh chỉ thích Niệm Niệm, những cô gái khác nhìn cũng không muốn nhìn.
Thẩm Kiêu lười đưa đẩy, trực tiếp nói rõ nguyên nhân không muốn đi ăn cơm.
Sắc mặt Minh Chấn Hưng thay đổi, cười mắng: "Thằng nhóc cậu không thể cho Tiểu Tuệ nhà tôi chút mặt mũi à? Không cần phải nói thẳng như vậy, con gái tôi có chỗ nào kém, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, tốt bao nhiêu!"
"Tôi cảm thấy không tốt bằng Niệm Niệm.”
Thẩm Kiêu ăn ngay nói thật, trong lòng anh, không ai sánh bằng Niệm Niệm.
Hơn nữa anh ngay cả Minh Tuệ như thế nào cũng không nhớ rõ.
Minh Chấn Hưng tức cười, ông ta tính toán trong đầu, tức giận nói: "Ngày nào đó đưa cô gái Đường Niệm Niệm kia tới cho tôi gặp một lần, đến cùng là dáng vẻ như tiên thế nào mà khiến cậu mê như điếu đổ thế!"
"Đẹp còn hơn tiên!"
Vẻ mặt của Thẩm Kiêu cực kỳ nghiêm túc, anh chưa từng thấy tiên nhưng khẳng định không xinh đẹp bằng Niệm Niệm.
"Vâng vâng vâng, Đường Niệm Niệm nhà cậu còn đẹp hơn cả Hằng Nga!"
Minh Chấn Hưng lười tranh luận với thằng nhóc này, trước kia thật đúng là không nhìn ra, Thẩm Kiêu nhìn lạnh tim lạnh phổi, không có thất tình lục dục, thế mà còn là một kẻ chung tình.
Từ lúc hẹn hò với Đường Niệm Niệm, há miệng ngậm miệng đều là Niệm Niệm, ông ấy nghe hoài mà buồn nôn muốn chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-303.html.]
"Chú Minh, vừa nãy ở cửa nghe chú nói, Chu Tư Minh c.h.ế.t rồi, là chuyện gì xảy ra?" Thẩm Kiêu hỏi.
Minh Chấn Hưng đổi sắc mặt, nói đến những chuyện kỳ quái xảy ra ở nhà họ Chu gần đây.
"Đừng nói nữa, nhà họ Chu gần đây rất xúi quẩy, liên tiếp xảy ra chuyện, Chu Tư Lượng còn đang nằm trên giường, Chu Tư Nhân mất tích đến bây giờ còn không tìm được, Chu Tư Minh lại chết, còn là c.h.ế.t tại Đường Thôn, cậu nói nhà họ Chu làm sao một người hai người đều chạy đến Đường Thôn thế?"
Minh Chấn Hưng nghĩ mãi mà không rõ, Đường Thôn có bảo bối gì hay sao?
Chu Tư Nhân đi Đường Thôn xuống nông thôn, không rõ sống chết.
Chu Tư Minh còn muốn chạy tới Đường Thôn khảo cổ, đánh mất mạng nhỏ.
Ông cụ Chu tổng cộng có năm đứa cháu trai, cũng chỉ có ba đứa này có chút tiền đồ, hai đứa nhỏ còn lại, đứa này tệ hơn đứa kia, nếu như lại không tìm được Chu Tư Nhân thì nhà họ Chu tổn thất quá lớn.
Không nói tai họa diệt môn, cũng coi như là nguyên khí bị tổn hại nặng nề.
Thẩm Kiêu trầm mặc, nhà họ Chu thật đúng là chưa từ bỏ ý định với kho báu của nhà họ Đường.
Anh biết, Chu Tư Minh chết, khẳng định có liên quan đến Niệm Niệm.
Đáng đời!
"Có lẽ Chu Tư Minh tới số thôi!"
Thẩm Kiêu từ tốn nói câu.
"Ai biết được, ông cụ Chu cũng đi Chư Thành, thằng nhóc Chu Tư Nhân này còn chưa tìm được nữa!"
Minh Chấn Hưng thuận miệng nói một câu, ông ấy không có hứng thú với chuyện của nhà họ Chu.
Với lại nhà họ Chu mấy năm gần đây làm việc càng ngày càng bá đạo, kỳ thật có không ít người oán hận, chỉ là không dám tỏ thái độ, Minh Chấn Hưng trước kia miễn cưỡng xem như thuộc hạ của ông cụ Chu, nhưng sau này ông ấy điều tới quân đội Thượng Hải, liền tách khỏi nhà họ Chu.
Minh Chấn Hưng cũng không quen nhìn tác phong làm việc của nhà họ Chu, hoặc có lẽ như Thẩm Kiêu nói, Chu Tư Minh đã tới số rồi.
Ánh mắt Thẩm Kiêu lóe lên, đứng dậy cáo từ.
"Lần này cậu có ba ngày nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt!"
Minh Chấn Hưng không nhắc lại chuyện tối đến nhà ăn cơm, ông ấy không thích nhất là ép buộc.
Con gái thích Thẩm Kiêu, nếu như hai bên đều có tình cảm với nhau, ông ấy đương nhiên sẽ ủng hộ hai tay.
Nhưng Thẩm Kiêu có đối tượng, vậy chuyện này thì khỏi nói, con gái của Minh Chấn Hưng ông ấy, gia thế tướng mạo đều không tệ, không đáng để hạ thấp bản thân lấy lòng đàn ông.
Dù cho đối phương là Thẩm Kiêu, người ông ấy xem như con trai ruột, thì cũng không đáng để con gái ông ấy lấy lòng!
"Đi đây!"
Thẩm Kiêu rời khỏi văn phòng.
Trời tối, Thẩm Kiêu lái xe rời khỏi quân đội, nửa đêm tới bên cạnh bệnh viện tâm thần, anh dừng xe xong, bước nhanh tới.
Bệnh viện tâm thần hoàn toàn yên tĩnh như trước đây, chỉ có mấy ngọn đèn đường mờ mờ lóe lên, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Thẩm Kiêu quen cửa quen nẻo xuyên qua lưới điện, đi thẳng đến cửa sắt lầu ba.
"Thiên Vương lấp mặt đất hổ!"
"Bảo tháp trấn sông yêu, tổ chức phái ta tới đón nhân chứng quan trọng!"
Thẩm Kiêu thuần thục đối đáp ám hiệu, còn từ trong túi lấy ra một nắm kẹo sữa, Niệm Niệm đã nói với anh, hai Tú Nhi này thích ăn nhất là kẹo sữa.