Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 287:
Cập nhật lúc: 2024-05-26 06:32:35
Lượt xem: 223
Nhưng không thể bị vẻ ngoài xấu xí này lừa gạt, xé ra lớp vỏ đen xì, bên trong là phần thịt vàng rượm óng ánh, nóng bốc khói, mùi thơm lạ lùng nức mũi, ngon hơn đồ bán ngoài đường gấp mười ngàn lần.
“Cửu Cân!”
Đường Niệm Niệm gọi cô nhóc tới chia sẻ món ngon.
“Tới đây!”
Đường Cửu Cân chạy tới, nhìn thấy khoai tây và khoai lang nướng, hai mắt sáng lấp lánh, hai chị em ngồi xổm cạnh bếp lửa, mỗi người một củ, vừa thổi vừa ăn.
“Thật ngon, chị hai ơi, lần sau nướng ngô đi!”
“Ngày mai nướng tiếp!”
Đường Niệm Niệm vô cùng đồng ý, bắp nướng cũng ngon.
Bà cụ Đường bước vào bưng đồ ăn, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì vừa tức vừa buồn cười, cười mắng: “Ngày nào cũng chỉ biết ăn, mau rửa tay rồi đi ăn cơm!”
“Bà ơi, cho bà ăn này!”
Trong tay Đường Niệm Niệm vẫn còn nửa củ khoai lang, do cô bẻ ra, chưa ăn miếng nào.
Cô không thích ăn đồ ăn của người khác, cũng không chia đồ mình đã ăn cho người khác ăn.
Ngoại trừ Thẩm Kiêu.
“Bà không ăn... Cũng ngọt đấy.”
Bà cụ Đường ngoài miệng nói không ăn, nhưng khi đưa vào miệng, lại không nhịn được mà nhai, khoai lang đã để cả mùa đông, hong gió ráo nước, sau khi nướng lên ngọt giống như mật.
“Ăn ngon nhỉ?”
Đường Niệm Niệm cười ranh mãnh, bà cụ nhỏ ngoài miệng cứ nói không ăn cái này không ăn cái kia, nhưng lúc ăn lại ăn ngon hơn bất kỳ ai khác.
Bà cụ Đường trừng mắt nhìn, hai ba lần cắn đã hết nửa củ khoai lang, hấp tấp đi nấu nước ấm để rửa mặt cho hai cô nhóc, miệng còn đen hơn than.
“Cháu tự mình rửa.”
Đường Niệm Niệm né tránh móng vuốt nhiệt tình của bà cụ Đường, cô không muốn bị lột da mặt, phần vinh dự này nhường cho Cửu Cân đi.
“Cháu gửi mấy... Ai da...”
Đường Cửu Cân không trốn được, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt bị bà cụ Đường chà đạp tới mức đỏ bừng, sau khi rửa xong, bà cụ Đường còn muốn nhéo mặt cô bé vài cái để nghiệm thu kết quả.
Đường Niệm Niệm vội vàng rửa rồi chạy đi ăn cơm.
Bên ngoài là tiếng mưa rơi lốp bốp, trên bàn là đồ ăn bốc khói nghi ngút, người nhà họ Đường ngồi thành hình tròn, vừa nói cười vừa ăn cơm, vô cùng ấm áp.
Mới ăn được một nửa, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân hấp tấp, còn có tiếng nói chuyện.
“Trương Lão Ngũ, không phải cậu dẫn đường cho đám người chủ nhiệm Chu à? Sao lại khiến người ta mất tích rồi?” Đại đội trưởng tức muốn hộc máu, hét lên.
“Chủ nhiệm Chu không cho tôi đi cùng, nói hôm nay nghỉ ngơi.”
Giọng của Trương Lão Ngũ vô cùng đáng thương, hôm nay anh ta còn không kiếm được một đồng đấy.
“Có ai nhìn thấy họ không?” Giọng của đại đội trưởng cũng trở nên khàn đi.
Những người từ Bắc Kinh tới đã mất tích trong thôn ông ấy, đây chính là chuyện quan trọng liên quan tới sống chết, ông ấy chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, sao có thể gánh nổi?
Thiên linh linh địa linh linh, hãy phù hộ đừng để những người đó c.h.ế.t ở chỗ ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-287.html.]
Còn lại một hơi tàn cũng được nữa!
“Không thấy, tôi đang làm việc dưới ruộng mà!”
“Tôi đang đi làm trong nhà máy, ai quan tâm họ đi đâu chứ!”
“Nói không chừng trốn mưa trên núi đấy, đợi mưa tạnh là quay lại thôi!”
Các thôn dân ồn ào, cũng không sốt ruột, hiện tại trên núi không có sói, cũng không có thú dữ gì, những người này không thể xảy ra chuyện gì nghiêm trọng được.
Đại đội trưởng nghĩ lại cũng thấy đúng, sói hoang đều đã vào núi sâu, trời mưa lợn rừng không ra ngoài, nhất định là đang trú mưa trên núi.
“Có chuyện gì sao?”
Bà cụ Đường cầm chén cơm ra ngoài hỏi.
“Những người từ Bắc Kinh đến tới bây giờ vẫn chưa trở về!” Có người trả lời.
Trời cũng đã tối, bình thường vào giờ này, đám người Chu Tư Minh đã sớm quay về nghỉ ngơi.
“Đang mưa đấy, nhất định là ở trên núi trú mưa, có thể xảy ra chuyện gì chứ!”
Bà cụ Đường không cho là đúng, cảm thấy đại đội trưởng chuyện bé xé ra to.
“Tôi cũng nói như vậy, đại đội trưởng lại vô cùng sốt ruột, một hai kéo chúng tôi đi tìm người.” Có thôn dân bĩu môi, công khai thể hiện bất mãn.
Đại đội trưởng trừng mắt nhìn người đó, ông ta cũng không sợ, xét về thân phận, ông ta còn là chú của đại đội trưởng đấy, sợ cái lông.
“Đội trưởng, đợi mưa tạnh rồi hãy đi tìm, nếu dính mưa bị bệnh, cán bộ Bắc Kinh có gửi tiền không?” Có thôn dân hỏi.
Trời mưa bọn họ không muốn lên núi, chỉ muốn nằm trong nhà.
Mặc dù cán bộ Bắc Kinh to lớn, nhưng lại không gửi tiền cho bọn họ, bọn họ không muốn bị cảm còn mạo hiểm lên núi.
“Người trên núi cũng không bị lạc đâu, vào nhà ngồi một lát đi, mưa hôm nay thấy cũng sắp tạnh rồi đấy.” Bà cụ Đường cũng nói.
Đại đội trưởng lưỡng lự rồi đồng ý.
Thật ra ông ấy cũng không muốn lên núi, mặc dù khoác áo tơi có thể tránh quần và giày bị ướt, nhưng vẫn rất khó chịu.
Một đám người đi vào nhà, Tuyên Trân Châu và Từ Kim Phượng đi dời ghế ra, pha trà nóng cho bọn họ.
“Đội trưởng à, những người tới từ Bắc Kinh Này không phải đều cầm cuốc và xẻng lên núi sao? Có phải bọn họ tìm được thứ gì rồi không?” Có người hỏi.
“Trên núi thật sự có di tích cổ sao? Không phải là mộ chứ?”
“Nhất định là mộ, nói không chừng là một của nhà họ Vương nào đấy!”
“Những người này thật to gan, ngay cả mộ cũng dám đào lên, không sợ bị xui sao!”
“Người trên Bắc Kinh có long khí, không dính xui được!”
...
Các thôn dân nhiệt tình sôi nổi trò chuyện, không có hứng thú với di tích cổ, cho dù có thật sự là mộ của nhà họ Vương cũng không liên quan tới bọn họ, bọn họ cũng không nhận được lợi gì.
Bọn họ càng quan tâm tới vụ thu hoạch dưới đồng ruộng, cả lợi nhuận của nhà máy vớ.
“Cong...”
Đồng hồ để bàn gõ một cái, bảy giờ rưỡi tối, mưa đã tạnh.
Đám người Chu Tư Minh vẫn chưa trở về, tâm trạng của đại đội trưởng vốn dĩ sắp bình tĩnh trở lại cũng bắt đầu cuống lên.