Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 277:

Cập nhật lúc: 2024-05-26 06:32:22
Lượt xem: 231

Đường Niệm Niệm xem cảnh tượng náo nhiệt xong bèn rời đi.

Chuyện sau này sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa, những người kiếp trước hại cô đều đã bị trừng phạt.

Một ngày sau, bên Dương Thôn có tin tức truyền đến, không ai đến liệm cho Tề Quốc Tú, có lẽ đại đội trưởng Dương Thôn sẽ ra mặt, hạ táng qua loa cho cô ta.

Dương Bảo Căn cũng được hạ táng, nhưng chồng của Tề Quốc Tú không ngồi tù, anh ta để con trai do Tề Quốc Tú sinh ra làm con nuôi của Dương Bảo Căn, còn bồi thường thêm một ngàn đồng, nhưng anh ta không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, trước tiên để thiếu.

Hai nhà xem như đã kết tử thù[1], sau này nhất định còn ầm ĩ nữa.

[1] Mối thù liên quan đến mạng người, sống chết.

Bà cụ Đường nghe được những tin này, tâm trạng vô cùng tốt, cơm nước hai ngày nay của nhà họ Đường tốt đến bất ngờ, nhiều mỡ nhiều thịt, mỗi người đều ăn đến vô cùng hài lòng.

Nhưng đi theo mấy tin tốt đó, chắc chắn sẽ có chút ít tin xấu.

Đại đội trưởng nhận được điện thoại của công xã, nói bên Bắc Kinh có lãnh đạo muốn tới Đường Thôn khảo sát di tích lịch sử, ông ấy đã từng nghe ông nói qua, nhưng chuyện này đã cách mấy trăm năm và không liên quan gì tới Đường Thôn nữa rồi.

Nếu đã không có chút xíu liên quan gì tới di tích lịch sử, những vị lãnh đạo ở Bắc Kinh kia ăn no rửng mỡ rồi hả?

“Cậu quản nhiều vậy làm gì, miễn sao cậu phụ trách tiếp đãi là được!” Lãnh đạo ở công xã tức giận, thật ra ông ta cũng rất mơ hồ, nhưng phía trên đã lên tiếng, ông ta phải tiếp đãi cho thật tốt.

“Phí ăn uống của bọn họ tính thế nào đây? Lãnh đạo, Đường Thôn khó khăn lắm, sắp đói meo cả rồi!”

Đại đội trưởng khóc rống lên, một đám người đến khảo sát, chắc chắn sẽ ăn không ít, phải tính toán ghi nợ rõ ràng.

“Được rồi, hiện tại trong toàn bộ công xã thì đại đội Đường Thôn các ông là giàu có nhất, đừng có tìm tôi khóc lóc giả vờ làm gì, lãnh đạo ở Bắc Kinh sẽ không ăn đồ của ông miễn phí đâu, đã rút tiền, lúc quay trở lại tôi sẽ đưa cho ông!” Lãnh đạo công xã cười mắng.

“Được, tôi đi sắp xếp liền!”

Sau khi đại đội trưởng nghe có tiền cầm, ngay lập tức tràn đầy nghị lực, bắt đầu đi sắp xếp chỗ nghỉ lại.

Nhà họ Đường là nhà đại đội trưởng nghĩ đến đầu tiên, một là nhiều phòng, hai là sạch sẽ, lại có cơm nước đầy đủ, lãnh đạo Kinh Thành khẳng định sẽ hài lòng.

Ông ấy đi tìm bà cụ Đường nói việc này.

"Lãnh đạo từ Kinh Thành tới ở nhà bác? Có tiền không?"

Bà cụ Đường há mồm liền hỏi, không có tiền bà ấy cũng không làm.

"Có tiền, chờ tiền được giao xuống cháu sẽ đưa cho bác!" Đại đội trưởng hứa hẹn.

"Có bao nhiêu? Ít cũng không làm, cơm nước nhà bác còn tốt hơn cả nhà Hoàng đế nữa!"

Bà cụ Đường đầu óc minh mẫn, nhanh chóng nhảy số, tiếp đãi lãnh đạo Kinh Thành mặc dù mở mày mở mặt, nhưng bà ấy không phải người thích hư danh, vẫn là có chỗ tốt thực tế mới hợp ý bà ấy.

Làm ăn mà lỗ thì không thể làm.

"Sắp xếp hai người cho nhà bác, một ngày trợ cấp một đồng năm, phiếu lương thực một cân, được không ạ?" Đại đội trưởng nói.

"Vậy được, lúc nào đến?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-277.html.]

Giọng điệu của bà cụ Đường có chút miễn cưỡng, nếu như là lúc trước, bà ấy sẽ bất ngờ vui mừng vì số tiền này.

Nhưng bây giờ bà ấy là đồng chí Trương Mãn Nguyệt một tháng nhận mười tám đồng tiền lương, có được ba cái vòng tay bằng vàng, 1289 đồng ba hào chín xu tiền riêng, chút tiền như vậy thật sự không đả động được bà ấy.

Nhưng mà bà ấy là người hiểu rõ đại nghĩa, khẳng định phải ủng hộ công việc của đại đội, không thể cản trở.

"Chiều nay đến, phải chuẩn bị cơm tối, bác hai gái, bác chuẩn bị hai gian phòng nhé!" Đại đội trưởng dặn dò.

"Một nam một nữ?" Bà cụ Đường tò mò hỏi.

"Không phải, hai người đàn ông."

Bà cụ Đường nhếch miệng, ghét bỏ nói: "Hai người đàn ông còn chuẩn bị hai gian phòng, người thành phố lớn đúng là lắm chuyện."

Đại đội trưởng cũng nghĩ như vậy, nhưng hai người này là hai lãnh đạo của đội khảo sát đội, lãnh đạo công xã cố ý dặn dò, muốn tiếp đãi long trọng, hơn nữa nhất định phải chuẩn bị phòng đơn, còn phải sạch sẽ vệ sinh.

Đường Niệm Niệm còn không biết những việc này, sau buổi sáng, cô liền đi phía sau núi, nói là đi nhổ măng, nhưng kỳ thật là thỉnh giáo lão Chương một vài vấn đề.

Lão Chương là chuyên gia hàng đầu về không khí động lực học và tự động hoá, tất nhiên cũng tinh thông cơ điện, Đường Niệm Niệm chủ yếu là muốn hỏi một chút, thời đại này trình độ cơ điện cụ thể như thế nào, dù sao đầu xuân sang năm sẽ xây dựng nhà máy máy móc.

Cô phải sản xuất cỗ máy cao hơn trình độ trước mắt một chút, nhưng lại không thể cao hơn quá nhiều, không thể khiến cho quốc gia hoài nghi.

Phương diện này cô không hiểu, phải hỏi lão Chương.

Lão Chương rất vui vẻ vì có thể giúp đỡ Đường Niệm Niệm, cực kỳ kiên nhẫn giải thích, giảng giải vô cùng kỹ càng, sợ Đường Niệm Niệm nghe không hiểu, Đặng Trường Thắng ngồi ở cửa ra vào cắt cỏ, con mắt giống như mắt ưng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh.

Kỳ thật có Bách Tuế và Phúc Bảo, cho dù một con ruồi bay tới, Đường Niệm Niệm cũng có thể biết, không cần Đặng Trường Thắng phải cảnh giác như thế.

Nhưng cô cũng không có ngăn cản, nếu như không để ông cụ này có chút việc để làm thì ông ấy còn tưởng rằng mình đã thành rác rưởi.

"Bé Niệm, nghe hiểu không? Có cần ta lặp lại lần nữa không?"

Lão Chương l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, cổ họng cũng bốc khói, nhưng mắt vẫn lom lom nhìn Đường Niệm Niệm, chỉ cần cô lắc đầu một cái, ông ấy sẽ lập lại lần nữa, còn phải nói tỉ mỉ hơn chút.

"Đã hiểu, cảm ơn lão Chương!"

Đường Niệm Niệm gật đầu, cô đã hiểu rõ đại khái trình độ cơ điện hiện tại rồi.

Lão Chương có chút tiếc nuối, ông ấy còn chưa nói đã nghiền nữa.

Một vạc trà đưa tới, là của ông ấy, bên trong là nước trà ủ lạnh.

"Uống miếng nước đi!"

Đường Niệm Niệm nhét vạc trà vào trong tay lão Chương, vừa nãy cô bỏ chút linh tuyền vào để lão Chương bồi dưỡng thân thể.

Lão Chương uống một hơi hết nửa vạc trà, cuống họng lập tức dễ chịu, tinh thần sáng láng, ông ấy còn có thể nói thêm tám giờ nữa.

Đường Niệm Niệm muốn chào tạm biệt rời đi, lão Chương từ dưới đệm giường lấy ra một xấp giấy, phía trên viết đầy chữ, trịnh trọng nhét vào trong tay cô.

"Bé Niệm, những thứ này là tư liệu thi đại học mà ta đã chỉnh sửa lại, còn có một chút đề thi, cháu cầm lấy về nhà xem."

Loading...