Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 216:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 17:00:18
Lượt xem: 312

“Bác ba xử lý thế nào?” Đường Niệm Niệm hỏi.

Cô không hề kinh ngạc trước chuyện như vậy, rừng lớn, chim gì cũng có, nhất định không thiếu mấy tên trộm vặt.

“Bác ba cháu nói muốn nghe ý kiến của cháu, lát nữa nó sẽ tới tìm cháu.”

Bà cụ Đường bĩu môi, nếu bà ấy là xưởng trưởng, chắc chắn sẽ sa thải, cốt cách trộm cắp như vậy tuyệt đối không thể giữ lại trong nhà máy, thế có khác gì bỏ chuột vào hũ gạo chứ?

Nhưng đại đội trưởng lại nhớ tới tình nghĩa láng giềng, muốn cho Ngân Tú thêm một cơ hội nữa, nhưng ông ấy cũng không tự chủ trương, muốn nghe ý kiến của Đường Niệm Niệm, sau đó mới quyết định.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.

Đại đội trưởng mặt mày rầu rĩ bước tới, sau khi nhìn thấy Đường Niệm Niệm, hai mắt lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy người đáng tin cậy.

Trước kia ông ấy không hề biết, chuyện quản lý nhà máy lại nhọc lòng như vậy, còn nhọc nhằn hơn cả quản lý người làm việc trong thôn.

“Bé Niệm à, cuối cùng cháu cũng quay về!”

Đại đội trưởng bước ba bước thành hai bước, đi tới trước mặt Đường Niệm Niệm, một tay kéo Đường Cửu Cân vẫn đang ăn cơm ở bên cạnh sang một bên, bản thân đặt m.ô.n.g ngồi xuống.

Cửu Cân vẫn còn ngậm miếng thịt trong miệng, suýt chút nữa mắc nghẹn, cô bé giận nhưng không dám nói gì, mở to mắt nhìn đại đội trưởng, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh.

Từ Kim Phượng đứng dậy vào phòng bếp lấy thêm chén, đặt xuống trước mặt đại đội trưởng.

Đại đội trưởng có chuyện trong lòng, cho dù bây giờ có thịt rồng thì ông ấy cũng ăn không nổi.

“Bé Niệm à, chuyện là như vậy...”

“Bác ba, cháu biết rồi, chuyện trộm vớ đúng không, ăn cơm trước đi, ăn xong hẵng nói!”

Đường Niệm Niệm cắt ngang lời của đại đội trưởng, cô không thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện, hơn nữa chuyện nhỏ này có gì phải rầu rĩ, con người đại đội trưởng không thích hợp làm xưởng trưởng.

Cô phải vào thành tìm anh họ nhỏ Đường Kiến Thụ, trong ấn tượng của cô, Đường Kiến Thụ táo bạo có quyết đoán, khá thân với chú nhỏ Đường Mãn Đồng.

Hơn nữa vào kiếp trước, Đường Kiến Thụ còn bắt đầu gầy dựng sự nghiệp và trở thành một trong những người giàu đầu tiên.

Nhưng hiện tại vẫn còn là nhân viên tạm thời của nhà máy máy kéo.

Đại đội trưởng chỉ đành ngậm miệng lại, cầm lấy chén ăn cơm, đợi ăn xong, ông ấy gấp gáp nhìn về phía Đường Niệm Niệm, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy cô nói: “Chuyện này không cần bàn tới tình cảm, lập tức sa thải, còn phải dán thông báo, thông báo cho cả thôn biết!”

Cần phải g.i.ế.c gà dọa khỉ!

“Dù sao cũng là người trong thôn, có nên cho thêm một cơ hội không?” Đại đội trưởng nhỏ giọng hỏi.

“Bác ba, nội quy của nhà máy đã dán ngay trước cổng, lúc vào nhà máy cũng đã nói rõ ràng với mọi người, bất kỳ ai lấy cắp vật liệu trong nhà máy đều sẽ bị sa thải, không bàn tới chuyện tình nghĩa gì cả, cho dù người lấy cắp có là chị Hồng Hạnh, là mẹ cháu, cũng phải kiên quyết sa thải!”

Đường Niệm Niệm có hơi mất kiên nhẫn, còn lấy Từ Kim Phượng và Đường Hồng Hạnh ra so sánh.

Từ Kim Phượng hoảng sợ, vội vàng tỏ thái độ: “Mẹ không có lấy, chút sợi tơ dính lên quần áo cũng bị mẹ lấy ra!”

Bà ấy không ngốc, vẫn biết chuyện gì nên làm.

“Hồng Hạnh cũng sẽ không làm chuyện đó, nếu con bé làm, bác đánh gãy chân con bé!”

Đại đội trưởng cũng lập tức bày tỏ thái độ, mặc dù trong đầu con gái ông ấy có phân, nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện trộm cắp.

“Cháu chỉ ví dụ, mọi người gấp cái gì, việc này không cần thương lượng nữa, bác ba, tính do dự thiếu quyết đoán của bác không được, làm xưởng trưởng cũng giống như làm tướng quân, phải tàn nhẫn độc ác, công chính nghiêm minh, nếu chuyện nào cũng nói tới tình nghĩa, vậy sao có thể quản lý được nhà máy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-216.html.]

Đường Niệm Niệm không hề nể nang, dạy dỗ đại đội trưởng.

Đại đội trưởng xấu hổ cúi đầu, hai tay bất an mân mê đầu gối, con bé Niệm dạy đúng, ông ấy phải sửa.

Nhưng mà—

“Bác tàn nhẫn độc ác không nổi, bọn họ vừa khóc, bác liền không nỡ nhẫn tâm!”

Đại đội trưởng nói ra nỗi khổ của ông ấy.

Đều là đồng hương cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng thấy, sao có thể nhẫn tâm được!

Nếu là quỷ tử, ông ấy chắc chắn tàn nhẫn, tuyệt đối không nương tay!

“Đúng là có hơi làm khó bác.”

Đường Niệm Niệm vẫn hiểu được đại đội trưởng, tính cách quyết định lòng quyết đoán, vốn dĩ đại đội trưởng đã không phải người quá dũng cảm.

“Thằng ba à, cháu coi Ngân Tú thành quỷ tử là được rồi, nhìn chút tiền đồ này của con đi, bác làm xưởng trưởng còn tốt hơn cháu đấy!”

Bà cụ Đường không nhịn được, thậm chí cảm thấy bà ấy làm xưởng trưởng còn hợp hơn đại đội trưởng, ít nhất bà ấy sẽ không mềm lòng với mấy tên trộm.

“Bác hai gái à, bác đừng gây thêm phiền nữa, Ngân Tú và quỷ tử sao có thể là một được chứ!”

Đại đội trưởng tức giận, Ngân Tú là người trong nhà phạm lỗi, quỷ tử là kẻ địch, sao có thể giống nhau?

“Bác ba, cần phải sa thải Trương Ngân Tú, còn phải thông báo cho cả thôn, g.i.ế.c một người răn trăm người!”

Giọng điệu Đường Niệm Niệm không cho phép từ chối, việc này không thể thương lượng nữa.

Đại đội trưởng gật đầu, lại thở dài.

Đường Niệm Niệm còn nói thêm: “Bác bảo anh ba trở về đi, anh ấy rất thích hợp làm xưởng trưởng, trước tiên cứ về giúp đỡ bác, sau đó để anh ba lên làm xưởng trưởng chính thức.”

Đại đội trưởng do dự: “Kiến Thụ có làm được không?”

“Sao không được? Bác thấy Kiến Thụ còn giỏi hơn cháu đấy!”

Bà cụ Đường cướp lời nói, trong bốn anh em Đường Kiến Quốc, bà ấy thích đứa thứ ba—Đường Kiến Thụ nhất.

Bởi vì lúc Đường Kiến Thụ sinh ra, sức khỏe của vợ đại đội trưởng không tốt lắm, mẹ đại đội trưởng lại mất sớm, Đường Kiến Thụ gần như là do bà cụ Đường nuôi nấng, nuôi tới lúc ba tuổi mới được đưa về.

Đường Kiến Thụ cũng thân với bà cụ Đường, coi bà như bà ruột của mình mà hiếu thảo.

Đại đội trưởng đen mặt, trong bụng đều là cơn tức, nhưng không dám tranh cãi với bà cụ Đường.

Mặc dù con trai nhỏ rất ưu tú, nhưng ông ấy cũng không kém tới vậy chứ?

Dù vậy đại đội trưởng cũng cảm thấy để con trai nhỏ về khá tốt, ông ấy tự hiểu lấy mình, ông ấy có thể làm đại đội trưởng, nhưng làm xưởng trưởng lại hơi vượt quá khả năng.

“Để bác gọi điện thoại cho Kiến Thụ, kêu nó trở về!”

Đại đội trưởng đồng ý.

Làm công nhân tạm thời cho nhà máy máy kéo cũng không biết tới khi nào mới được lên làm chính thức, còn không bằng quay về nhà quản lý nhà máy vớ, lại còn có thể ở nhà, ngày nào cũng gặp mặt.

Mặc dù đại đội trưởng mềm lòng, nhưng được cái nghe lời, năng lực làm việc cũng tốt, sau khi tiếp thu ý kiến của Đường Niệm Niệm, chiều đó đã ngay lập tức xử lý Trương Ngân Tú, còn dán thông báo sa thải trước cổng nhà máy.

Loading...