Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 210:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:37:40
Lượt xem: 260
Nhóm thanh niên tri thức cũng rất vui, mặc dù không phải là câu trả lời chắc chắn, nhưng đã cho bọn họ cơ hội cạnh tranh công bằng, bọn họ cũng có lòng tin.
Nếu có thể đi làm ở nhà máy vớ, bọn họ cũng không gấp gáp trở về thành phố, chắc gì quay về đã được sắp xếp công việc đâu chứ!
Hai năm trước có người trong đám thanh niên tri thức khỏi bệnh quay về thành phố, kết quả là không được sắp xếp công việc, lúc ở nhà chờ sắp xếp thêm công việc thanh niên, người đó viết thư cho bọn họ nói đã hối hận rồi, cứ ăn không ngồi rồi ở trong nhà, ngay cả cha mẹ ruột cũng chê.
Nếu đã sớm biết chi bằng bọn họ cứ ở lại Đường Thôn, mỗi ngày đi làm ít nhất còn được ăn cơm, với lại không bị người nhà ghét bỏ.
Chu Tư Nhân chầm chậm chạy đến, trong tay là một bó hoa đỗ quyên lớn, là do anh ta hái ở trên núi.
Vì Liễu Tịnh Lan nói, Đường Niệm Niệm thích nhất là hoa đỗ quyên.
Cô ta còn nói, trên người Đường Niệm Niệm có ngọc hồ lô, có thể khiến linh lực con người trở nên dồi dào, cơ thể trở nên tốt hơn.
Liễu Tịnh Lan tiết lộ bí mật này cho anh ta là để đổi lấy bình an cho bản thân.
Chu Tư Nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cố gắng cải thiện mối quan hệ, anh ta sắp xếp để cho Liễu Tịnh Lan đến nông trường, đợi sau khi xác nhận bí mật này là thật hay giả thì sẽ sắp đặt Liễu Tịnh Lan trở về Bắc Kinh, hơn nữa còn tìm công việc cho cô ta.
Đây là điều kiện để trao đổi bí mật giữa anh ta và Liễu Tịnh Lan, anh ta đã đồng ý.
Chu Tư Nhân nhất định phải có được Đường Niệm Niệm, anh ta không những muốn có được người, mà còn muốn cả trái tim của Đường Niệm Niệm.
Cho nên anh ta ăn xong điểm tâm bèn lên trên núi hái đỗ quyên, chuẩn bị tặng cho Đường Niệm Niệm ngay trước mặt mọi người trong thôn, con gái đều thích kiểu đối xử đặc biệt này, trước kia anh ta từng thử qua rồi, hiệu quả vô cùng tốt.
“Đường Niệm Niệm, đây là anh cố ý lên núi hái hoa đỗ quyên cho em, là loại hoa mà em thích nhất!”
Đường Niệm Niệm đang muốn quay người rời đi thì đụng phải một bó hoa đỗ quyên lớn, còn nghe thấy cả giọng nói ghê tởm kia.
Hoa đỗ quyên đỏ như máu, vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn đến người cầm hoa lại khiến nắm đ.ấ.m của cô càng cứng thêm.
Chu Tư Nhân lộ ra nụ cười tự cho mình là đẹp trai, ánh mắt thâm tình, còn tự cho là đúng nói: “Đường Niệm Niệm, anh thật sự rất thích em, anh rất nghiêm túc, chúng ta cùng nhau tìm hiểu nhau có được không? Lúc viết thư về nhà anh có nhắc đến em, cha mẹ anh cũng thích em lắm, còn kêu anh dẫn em về Bắc Kinh, để bọn họ nhìn thử!”
Những người trong thôn không làm việc nữa, đều há hốc miệng, lộ ra nét mặt kinh ngạc.
Má ơi!
Cậu con trai bên thanh niên tri thức đến từ Bắc Kinh kia lại muốn mang con bé Niệm đến Bắc Kinh?
Bọn họ còn nghe nói gia cảnh nhà Chu Tư Nhân rất tốt, cha mẹ đều là cán bộ lớn, người trong thôn cũng không nghi ngờ gì, dù sao dáng vẻ của Chu Tư Nhân đã thể hiện ra được hết, quả thật không giống con cái của gia đình bình thường.
Mọi người càng thêm hâm mộ ghen tị với Đường Niệm Niệm, nếu thật sự kết hôn với Chu Tư Nhân, con bé Niệm sẽ bay thẳng lên trời, loại phúc khí này cũng quá tốt rồi!
Vài bà thím có con gái vừa tới tuổi, hận không thể ngăn Chu Tư Nhân lại, giới thiệu cho con gái nhà mình.
Nhưng các bà ấy chỉ dám nghĩ trong lòng, vì họ tự biết, con gái của bọn họ còn không sánh bằng một đầu ngón chân của con bé Niệm, Chu Tư Nhân nhất định không nhìn trúng.
Ánh mắt của Chu Tư Nhân đầy thâm tình chân thành, xuyên qua bó hoa đỗ quyên b.ắ.n tới, khiến Đường Niệm Niệm lại càng nổi giận hơn.
Cô giơ tay lên, chuẩn bị ra quyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-210.html.]
Nhưng có bóng người còn nhanh hơn cô.
Là Đường Mãn Kim.
Lúc này lão già thành thật kia đã nổi giận, mặt mũi tối sầm chen tới trước Đường Niệm Niệm, đẩy Chu Tư Nhân ra.
Chu Tư Nhân không kịp phòng bị, liền lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa đã té nhào, tính tình thiếu gia của anh ta bỗng nhiên trỗi dậy, muốn đưa tay đánh người, nhưng khi nhìn rõ là Đường Mãn Kim thì lại thả tay xuống.
Đối phương là cha của người yêu, anh ta phải khách sáo một chút.
“Bác trai, con thật sự rất thích Đường Niệm Niệm, thật lòng muốn cưới em ấy, xin hãy cho con một cơ hội…”
Giọng điệu của Chu Tư Nhân vô cùng thành khẩn, nhưng Đường Mãn Kim lại càng nổi giận hơn, vung mạnh nắm đấm.
“Cho cậu cơ hội cái rắm, cái thằng lưu manh không biết xấu hổ như cậu nào có ý tốt, chỉ muốn hủy hoại thanh danh của con gái tôi, tôi đánh c.h.ế.t cậu!”
Đường Mãn Kim nổi giận, dùng cả tay lẫn chân, chuẩn bị hung hăng dạy dỗ tên lưu manh thối này.
Ông ấy hoàn toàn không cảm nhận được Chu Tư Nhân thật lòng thật dạ muốn làm người yêu của con bé Niệm, trước mặt mọi người lại làm một màn như này, chính là đang làm hỏng thanh danh của con bé Niệm, mặc kệ con bé Niệm có đồng ý hay không, người ngoài đều sẽ nói con bé Niệm không biết thân phận, thông đồng với đàn ông.
Nếu Chu Tư Nhân này thật lòng thì nên mời bà mối tới cửa cầu hôn, chứ không nên bày ra một màn như này, làm một bó hoa dại không đáng bao nhiêu tiền mà muốn cưới con bé Niệm nhà ông ấy, thật không biết xấu hổ!
Sức của Đường Mãn Kim lớn, nhưng dáng người không cao bằng Chu Tư Nhân, với lại ông ấy không phải là người học võ, lúc đầu ông ấy chiếm được ưu thế, nhưng sau khi Chu Tư Nhân phản ứng kịp đã áp chế được ông ấy.
Dù sao Chu Tư Nhân cũng từng luyện võ, dư sức đối phó với Đường Mãn Kim.
“Bác trai dừng tay lại đi, con thật sự thích…”
Chu Tư Nhân vô cùng thiếu kiên nhẫn, đồ nhà quê nông thôn này hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người, anh ta đã giải thích rồi nhưng vẫn dây dưa không ngớt với anh ta.
Nếu không phải nể mặt Đường Niệm Niệm, anh ta sớm đã đánh tên nhà quê này răng rơi đầy đất!
Một cánh tay trắng gầy bắt lấy cổ tay Chu Tư Nhân, anh ta nhất thời không động đậy được.
Là Đường Niệm Niệm.
“Cha tránh sang một bên đi!”
Đường Niệm Niệm kêu Đường Mãn Kim tránh ra, cô muốn tự mình dạy dỗ anh ta.
Đường Mãn Kim nghe lời lùi sang một bên, nhưng vẫn đi lấy cuốc ở trong ruộng, sau đó quay về, một khi tên lưu manh thối kia dám ra tay đánh con bé Niệm, ông ấy sẽ vung cuốc.
“Niệm Niệm!”
Chu Tư Nhân còn chưa nhận ra có gì không đúng, cho là Đường Niệm Niệm cũng có ý với mình, anh ta nở nụ cười kêu lên một tiếng, gọi tên của Đường Niệm Niệm vô cùng thân mật.
“A… Đường Niệm Niệm, em làm gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Chu Tư Nhân bị một nắm đ.ấ.m đánh tan.