Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 205:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:37:34
Lượt xem: 249
Đại đội trưởng hoảng loạn, trán đổ mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, người khác không biết, nhưng ông ấy lại biết rõ, dạo gần đây hai ông lão trong chuồng bò được đọc báo, uống sữa bột, cuộc sống vô cùng thoải mái, đều là do bé Niệm giúp đỡ.
Nếu để nhóm Hồng tụ chương thấy được, ông ấy có mười cái miệng cũng nói không rõ.
Đường Niệm Niệm xuất hiện, cô liếc mắt nhìn đại đội trưởng, đại đội trưởng lập tức yên tâm.
“Để tôi dẫn các vị lãnh đạo đi, các lãnh đạo cứ yên tâm, nếu hai người kia thật sự c.h.ế.t cũng không biết hối cải, tôi nhất định sẽ giúp đỡ lãnh đạo!”
Đại đội trưởng bình tĩnh, nói chuyện cứng rắn, chủ động đi trước dẫn đường.
Liễu Tịnh Lan cũng đi ra, cô ta muốn tận mắt chứng kiến thành quả của mình, nhìn thấy hai lão già kia gặp xui xẻo.
Một đám người hùng hục tiến ra sau núi, lão Chương và Đặng Trường Thắng đã chuẩn bị sẵn, yên tâm chăn bò.
Khi nhóm Hồng tụ chương xuất hiện, hai ông lão giả vờ kinh ngạc, sau đó cúi đầu, hai tay buông thõng, biểu hiện vô cùng chân thành.
“Xin chào các lãnh đạo!”
Lão Chương và Đặng Trường Thắng chủ động chào hỏi, còn khom lưng.
Nhóm Hồng tụ chương không thèm nhìn họ, đi thẳng vào chuồng bò, vừa vào đã lục lọi, khiến căn phòng rối tung lên, sữa bột và sữa mạch nha cũng bị đổ không ít.
“Mấy thứ này từ đâu ra?” Hồng tụ chương đứng đầu hỏi.
“Báo cáo lãnh đạo, do con trai trong thành gửi tới.”
Đặng Trường Thắng trả lời không kiêu ngạo không nịnh nọt, còn chủ động lấy ra đơn hàng, đúng là được gửi tới từ Thượng Hải.
“Sao lại có chăn bông dày như vậy?” Một Hồng tụ chương khác cầm chăn bông lên, vốn dĩ muốn lắc vài cái, nhưng lắc không nổi, sắc mặt trở nên khó coi.
“Báo cáo lãnh đạo, tôi cũng lớn tuổi, không chịu được lạnh, nên bảo con trai gửi tới, tôi cảm thấy chỉ khi nào cơ thể khỏe mạnh mới có thể lao động cải tạo tốt hơn!”
“Thịt này từ đâu ra?”
Lại có người phát hiện mấy miếng thịt mặn treo trên bệ bếp, hung hãn hỏi.
“Báo cáo lãnh đạo, bắt được trên núi.”
Chuồng bò chỉ có một chút, cũng không có nhiều đồ đạc, nhóm Hồng tụ chương lục soát một hồi, suýt đào cả đất lên, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Ngoại trừ việc điều kiện sống của hai ông lão này khá tốt ra thì không có thứ gì đáng nghi.
Nhưng bọn họ cũng không thể không cho người ta uống sữa bột và sữa mạch nha, bên trên chỉ nói lao động cải tạo, chứ không phải bỏ đói.
“Cải tạo đàng hoàng, phải nhớ kỹ truyền thống tốt đẹp gian khổ, giản dị!”
Hồng tụ chương đứng đầu có chút thẹn quá hóa giận, hung tợn dạy dỗ một hồi, lão Chương và Đặng Trường Thắng đều thành thật nghe, còn đồng thanh đáp: “Cảm ơn lời chỉ dạy của lãnh đạo, bọn tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-205.html.]
“Các vị lãnh đạo à, tôi đã nói bọn họ đều biểu hiện khá tốt mà, chỗ tôi còn có một vài câu trích dẫn và bài học rút ra của bọn họ, các vị lãnh đạo có muốn xem thử không?”
Đại đội trưởng hoàn toàn yên tâm.
“Sau này tới xem!”
Nhóm Hồng tụ chương không tìm được thứ mình muốn, tâm trạng tụt dốc, cũng sinh ra oán giận với người báo cáo, mẹ nó lãng phí thời gian của bọn họ, đi tới nơi này mất mười mấy dặm, trở về còn phải đi thêm mười mấy dặm, nhưng chả vớt được gì.
Liễu Tịnh Lan đứng xen lẫn trong đám đông, lòng nóng như lửa đốt, sao lại không có?
Rõ ràng cô ta đã nhét xuống dưới chăn, chính là vào chiều ngày hôm qua, nhân lúc hai ông lão không có nhà, cô ta đã lẻn vào nhét, sao lại không có?
Chẳng lẽ bị hai lão già này phát hiện?
Liễu Tịnh Lan nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc lại thất bại, nhưng cũng không sao, mai mốt cô ta lại đi báo cáo!
Nhóm Hồng tụ chương đi tới chân núi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo, là Đường Niệm Niệm.
“Báo cáo lãnh đạo, tôi báo cáo Liễu Tịnh Lan trong điểm thanh niên tri thức lén coi sách đồi trụy!”
Đại đội trưởng hít một hơi lạnh, con bé c.h.ế.t tiệt này, đó là cái gì mà còn dám nói ra bên ngoài.
“Lãnh đạo, tôi không rõ chuyện trong điểm thanh niên tri thức, tôi chỉ lo bọn họ làm việc, tôi không quản được có coi sách đồi trụy hay không.” Đại đội trưởng lập tức phủi hết mọi quan hệ.
Nhóm Hồng tụ chương lập tức phấn chấn tinh thần, cho dù là ai, chỉ cần có thu hoạch là được.
“Lãnh đạo, Đường Niệm Niệm có thù oán cá nhân với tôi, cô ta cố ý vu khống cho tôi!”
Liễu Tịnh Lan lớn tiếng kêu oan, trong lòng lại luống cuống, chắc chắn con khốn Đường Niệm Niệm này đã động tay động chân trong phòng cô ta.
“Có phải vu khống hay không, cứ qua đó xem sẽ biết.”
Nhóm Hồng tụ chương cũng mặc kệ chuyện đó, gần đây thành tích của bọn họ không được tốt lắm, chủ nhiệm Hà Chí Thắng bên trên không hài lòng, lúc mở họp còn phê bình thẳng bọn họ, lần này nhất định phải lấy chút thành tích.
Một đám người lại ào ạt xuất phát tới điểm thanh niên trí thức, các thôn dân đều vô cùng hưng phấn, bọn họ cũng muốn xem thử sách chứa nội dung đồi trụy là như thế nào.
Liễu Tịnh Lan nhìn thấy Dương Hồng Linh xen lẫn trong đám người, không khỏi liếc mắt ra hiệu với cô ta, hy vọng Dương Hồng Linh chạy mau lên, tới phòng cô ta xem thứ có gì lẫn vào hay không.
Nhưng Dương Hồng Linh lại giống như bị mù, vẻ mặt hờ hững, làm như không thấy ánh mắt của Liễu Tịnh Lan.
Lòng Liễu Tịnh Lan như rơi xuống vực thẳm, lo sợ bất an quay về điểm thanh niên trí thức, thầm cầu nguyện đừng lục soát ra thứ gì.
Cô ta sống trong một mình trong một phòng, cánh cửa bị đập tan, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị quăng xuống sàn, thậm chí nội y của cô ta cũng bị mọi người giẫm lên, Liễu Tịnh Lan vừa tức lại vừa xấu hổ, cô ta không ngờ sẽ có kết cục như thế này.
Chẳng lẽ Đường Niệm Niệm dán mắt sau lưng cô ta, nếu không sao cô ta vừa hành động, con khốn này đã trả đòn lại rồi?
Thậm chí Liễu Tịnh Lan còn nghi ngờ, sở dĩ không lục soát được đồ trong chuồng bò là do Đường Niệm Niệm đã thông báo với hai lão già đó trước.