Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:51
Lượt xem: 45
Bọn họ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hình Phương, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Thái Nhiên.
Thái Nhiên nghe được những lời này của Khương Chi và Hình Phương, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cứng cổ lên nói: “Đi đi, hai người các người đi đi, tôi cũng muốn xem các đồng chí công an sẽ làm như thế nào để chứng minh sự trong sạch của cô.”
Khương Chi cười nhạt nói: “Cô Hình, chúng ta đi thôi, cô đừng lo, chúng ta phải tin tưởng vào các đồng chí công an, một khi họ đã can thiệp vào cuộc điều tra, vậy thì tất cả mọi người trong văn phòng này ai cũng trốn không thoát, thậm chí họ sẽ trực tiếp lục soát từng nhà của mỗi người ở đây, nhất định có thể điều tra rõ ràng”.
“Cũng không biết tội trộm cướp có phải đi tù hay không, vì 10 đồng mà phải trả cái giá đắt như vậy cũng thật đáng thương.”
Nói xong, cô liền vươn tay kéo Hình Phương đi ra ngoài.
Hai chân Thái Nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sõng soài ra đất.
Cô ta chưa từng tiếp xúc quá trình phá án của công an, vốn cho rằng chỉ là một cuộc hỏi thăm đơn giản, nhưng bây giờ nghe Khương Chi nói nghiêm trọng như vậy thì cả người cô ta đều sững sờ, phải biết rằng đồ vật thật sự đang được cất ở trong nhà cô ta!
Khoảnh khắc này, Thái Nhiên thật sự muốn tát c.h.ế.t sự tham lam tối hôm qua của bản thân.
Cô ta thực sự vì mấy quyển vở và hộp bút chì mà phải đi tù hay sao?
Nghĩ đến đây, cả người Thái Nhiên run lên như cầy sấy, cô ta từ dưới đất bò dậy, đang định lao tới ngăn cản Khương Chi, thì nghe Lý Viên Viên hoảng sợ nói: “Tôi biết, mấy món đồ đó đều là do Thái Nhiên ăn trộm!”
Giống như sợ người khác không tin những lời mình nói, cô ta còn nói thêm: “Đêm qua, cô ta lấy trộm những thứ ở trong rổ thì bị tôi phát hiện, liền thuận tiện đưa cho tôi mấy hộp bút chì, để hối lộ tôi.”
Nói đến đây, cô ta nuốt nước miếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Lúc đó tôi…..là do tôi không kịp phản ứng, nhưng mà tôi thật sự không cố ý làm như vậy, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, mấy thứ đồ đó đều là do Thái Nhiên ăn trộm, đều là do cô ta!”
Lý Viên Viên nói, sau đó lùi lại vài bước, tránh xa Thái Nhiên.
Mấy giáo viên chưa hiểu chuyện gì lập tức giật mình hiểu ra, bắt đầu mồm năm miệng mười nói: “Thái Nhiên, sao cô có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?”
“Tôi thế mà lại là đồng nghiệp của một kẻ ăn trộm, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thật sự quá mất thể diện mà.”
“Thái Nhiên, cô còn dám đổ oan cho cô giáo Hình, nhân phẩm của cô thật sự có vấn đề!”
“……”
Thái Nhiên lập tức rơi vào tình thế cây đổ bầy khỉ tan, bị mọi người quay sang chỉ trích.
Cô ta vịn vào góc bàn, nhìn ánh mắt tràn đầy khinh thường của mọi người thì không hỏi nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy, có cảm giác sợ hãi trước khi bão đến.
Khương Chi quay đầu lại, cười như không cười nhìn về phía Thái Nhiên.
Vốn dĩ cô cũng không muốn làm to chuyện này, nhưng cô ta lại luôn miệng chỉ trích Hổ Tử.
Nếu để người như vậy tiếp tục làm giáo viên của Hổ Tử, chưa kể cô ta sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà chỉ với phẩm tính như vậy, để cô ta dạy dỗ ai đều là dạy hư con cháu nhà người khác, sao cô có thể buông tha cho cô ta được?
Thái Nhiên bất giác nhìn thấy vẻ mặt kia của Khương Chi, cô ta lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: “Tôi, tôi đưa tiền cho cô!”
Cô ta vội vàng lấy từ trong túi bên hông móc ra một sấp tiền, cũng không thèm đếm, nhét hết vào tay của Khương Chi, hoảng sợ nói: “Đồng chí Khương, là do tôi nhất thời nảy lòng tham, những món đồ đó coi như là tôi mua của cô, có thể coi như là tôi mua được không? Tôi thật sự không thể mất công việc này được!”
Thái Nhiên thấy dáng vẻ không chút d.a.o động của Khương Chi thì nghiến răng, quỳ xuống đất nói: “Cầu xin cô, tôi quỳ xuống cầu xin cô.”
Mấy giáo viên trong văn phòng không khỏi thổn thức khi nhìn thấy cảnh tượng than thở khóc lóc cầu xin của Thái Nhiên.
Trước đây Thái Nhiên kiêu ngạo đến mức nào chứ? Thật sự là đời người không biết trước được điều gì mà.
Khương Chi nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên cười khẽ.
“Cô Thái, cô cầu xin tôi thì có tác dụng gì chứ? Mặc dù bây giờ cô đưa tiền cho tôi thì cũng không thể gạt bỏ được hành vi vô liêm sỉ trộm cắp đồ của người khác được, với nền tảng như vậy, cô còn có mặt mũi nào để ở lại đây làm giáo viên của người khác chứ?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, rõ ràng rất dễ nghe, nhưng vào rơi vào trong tai của Thái Nhiên lại không khác gì tiếng chuông của Tử thần.
Sắc mặt Thái Nhiên ảm đạm, cũng không cần nói thêm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-99.html.]
Khương Chi nhặt ra 10 đồng 8 xu từ trong đống tiền rơi trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Là của tôi, tôi nhận lấy”.
Nói xong, cô chào tạm biệt cô giáo Hình, lướt qua mấy người kia rời khỏi trường học.
Bên ngoài trường học, Cận Phong Sa đang đứng ở cách đó không sao, dáng đứng thẳng tắp, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Bước chân của Khương Chi hơi dừng lại, Cận Phong Sa cũng sải bước đi đến.
“Sao cô lại gây chuyện với Thái Nhiên làm gì?”
“Anh không đi làm à?”
Cả hai người đồng loạt lên tiếng.
Cận Phong Sa cụp mắt nhìn Khương Chi, phát hiện cô đang nhếch môi, tâm trạng giống như rất tốt thì không khỏi có chút đau đầu.
Anh ấy vốn dĩ đang sửa chữa thiết bị điện thì nghe thấy có người gọi điện thông báo rằng đã có chuyện xảy ra ở trường học công.
Chuyện gì chứ?
Mẹ của Cận Cương Thiết cãi nhau với cô giáo Thái ở trong trường học!
Người đưa tin còn e sợ thiên hạ không không loạn, gọi điện thoại báo tin cho bạn trai của Thái Nhiên là Vương Bằng Phi, 42 tuổi, công nhân cấp 8 của nhà máy thép.
Nghĩ đến hành vi và tác phong của cả nhà Vương Bằng Phi thì Cận Phong Sa cau mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.
Anh ấy nghiêm túc nói: “Cô thật sự cho rằng người phụ nữ Thái Nhiên kia thật sự dễ bắt nạt như vậy sao?”
Khương Chi nhướng mày, giả vờ như đang lắng nghe, giọng điệu lại rất bình tĩnh nói: “Ồ? Cô ta có bản lĩnh gì vậy?”.
Cận Phong Sa suýt chút nữa bị thái độ này của cô làm cho tức chết, nhỏ giọng nói: “Thái Nhiên không có năng lực gì, nhưng bạn trai của cô ta, Vương Bằng Phi là công nhân cấp 8 trong nhà máy thép của chúng tôi, anh trai của Vương Bằng Phi là Vương Bằng Lỗi, là trưởng phòng phòng tài vụ của nhà máy thép.”
Khương Chi trầm ngâm gật đầu, nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng.
Cận Phong Sa im lặng một lúc rồi nói: “Cô có thể không để tâm đến anh em Vương Bằng Phi và Vương Bằng Lỗi, nhưng mà đứa con trai của Vương Bằng Phi với vợ trước lại là tên côn đồ khét tiếng ở đây, thường xuyên dính líu đến một nhóm xã hội đen chuyên môn gây rắc rối khắp nơi, cô không sợ sao?”
Nghe vậy, Khương Chi khẽ nheo mắt.
DTV
Một lúc sau, cô mới nghiêm túc nói: “Nhân phẩm của Thái Nhiên quá kém, không thích hợp làm giáo viên. Nếu như đã biết đối phương chắc chắn sẽ trả thù thì hãy chăm sóc thật tốt cho Hổ Tử, về phần tôi, anh không cần phải lo.”
“.......” Ánh mắt của Cận Phong Sa có chút kỳ lạ nhìn về phía Khương Chi, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
Khương Chi xua tay nói: “Được rồi, tôi đi đây, làm phiền anh vất vả đưa đón Hổ Tử đi học tan học nhé, tôi sẽ sớm giải quyết chuyện này.”
Cận Phong Sa có chút không biết nói gì.
Giải quyết?
Muốn giải quyết như thế nào?
……
Sau khi Khương Chi rời khỏi nhà máy thép của huyện Thấm, lại đạp xe đi mua một chút quà biếu.
Hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp, Khương Chi cầm theo mấy món ‘quà tặng cao cấp’ này đến khu Đào Viên.
Cô là một nữ doanh nhân quan tâm đến lợi ích và thông minh, sẽ không lãng phí bất kỳ mối quan hệ có thể dùng nào.
Chuyện Cận Phong Sa nói cũng phải đề phòng, bản thân cô thật ra không sợ gì, nhưng Hổ Tử lại là mục tiêu, nếu như đối phương điên cuồng hơn một chút, nhắm vào Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang nằm ở bệnh viện, vậy thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.
Cô nhất định phải bóp c.h.ế.t nguy hiểm từ trong trứng nước.