Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:44
Lượt xem: 37
Khương Chi đứng tại chỗ, cô không quan tâm đến những tràng pháo tay và lời khen ngợi của mình, thực ra thì sắc mặt cô đang không ổn, cơ thể còn chưa hồi phục, lúc nãy cô dùng sức quá nhiều nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô thở dài, dựng xe đạp của mình lên, dắt về phía ngược lại, chuẩn bị tìm chủ nhân của chiếc túi.
Cô chưa đi bao xa thì một người người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng, mang mắt kính, nhìn có vẻ rất tri thức vô cùng lo lắng mà tìm tới.
Khương Chi nhướng mày, vậy mà cô lại quen biết người này.
Mẹ của An Thiên Tứ, Lâm Huệ Chi.
Lâm Huệ Chi liếc liếc nhìn chiếc túi trong tay Khương Chi, bà ấy kích động tiến lên mấy bước, vừa muốn lên tiếng cám ơn thì lại kinh ngạc nói: “Cháu gái, là cháu à?”
Bà ấy nhớ rõ đây là Khương Chi, mấy ngày trước cô gái này đã kiếm được một khoản tiền lớn từ trong tay bà ấy.
Một cô gái thần bí mua đi bán lại.
Khương Chi cười một tiếng, đưa túi cho bà ấy: “Trên đường không an toàn lắm, sau này dì ra ngoài nên tìm người đi cùng thì tốt hơn.”
Nói xong, cô cũng không rảnh thời gian tạo mối quan hệ, cho nên cô ngồi lên xe muốn đi.
Nhưng mà Lâm Huệ Chi lại nắm lấy cánh tay của Khương Chi, bà ấy nói với giọng ôn hòa: “Cháu gái, hôm nay cháu đã giúp dì, nói thế nào thì dì cũng nên cảm ơn cháu, như vậy đi, thời gian không còn sớm, dì mời cháu đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa cơm, thế nào?”
Giọng điệu của bà ấy vô cùng chân thành, giống như sợ Khương Chi từ chối vậy.
Khương Chi lắc đầu, tâm trạng cô đang rất rối bời vì chuyện của Hổ Tử, không có tâm tư ra tiệm ngồi ăn.
DTV
Nhưng Lâm Huệ Chi lại vô cùng nhiệt tình, bà ấy một câu lại một câu cháu gái, sau đó kéo cô đi về phía tiệm cơm quốc doanh.
Khương Chi không biết làm sao, lúc cô hoàn hồn thì hai người đã ngồi trong tiệm cơm quốc doanh rồi.
Tiệm cơm này là tiệm cơm hai mặt tiền, có hơn mười bàn ăn, bọn họ ngồi ở trong góc, Lâm Huệ Chi gọi người phục vụ và gọi một số món ăn như cá xào dưa leo, thịt heo xắt sợi xào, đậu hủ ma bà, cộng thêm một rổ màn thầu bột mì trắng nữa.
Bà ấy còn thuận tay mở hai chai thủy tinh đựng nước ngọt có ga ở trên bàn, cười nói: “Nào, uống nước ngọt đi.”
Khương Chi cười một tiếng, khách sáo nói: “Dì thật không cần phải khách sáo như vậy đâu, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.”
Lâm Huệ Chi xua tay, giọng bà ấy vô cùng xúc động: “Cũng không thể nói như vậy, cháu xem, có nhiều người trên đường như vậy, có ai giúp dì chứ? Cháu gái, không ngờ rằng cháu còn biết đ.ấ.m đá nữa, thật là lợi hại.”
Khương Chi lắc đầu không nói gì.
Một bữa cơm, Lâm Huệ Chi cũng không ăn bao nhiêu, bà ấy vẫn luôn nói chuyện với Khương Chi
Lâm Huệ Chi càng nhìn cô càng hài lòng, cười nói: “Tiểu Khương, cháu chừng này tuổi chắc vẫn chưa kết hôn nhỉ?”
Lông mày của Khương Chi giãn ra, nói khẽ: “Cháu có bốn đứa nhỏ rồi.”
Nghe vậy, Lâm Huệ Chi hơi sững sốt, không khỏi có chút tiếc nuối mà nói: “A? cháu thật sự kết hôn sớm quá rồi.”
Khương Chi mỉm cười không nói gì.
Ăn xong, Khương Chi cũng không giành trả tiền với bà ấy.
Đợi Lâm Huệ Chi trả tám đồng rưỡi cho bữa ăn, cô bảo người phục vụ nấu thêm vài món rồi mang đi.
Khương Chi nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là năm giờ chiểu, cô nói: “Dì Lâm, dì về trước nhé, trên đường chú ý an toàn.”
Lâm Huệ Chi gật đầu một cái, không nỡ mà dặn dò: “Lần sau nếu cháu có chuyện gì thì có thể đến khu Đào Viên tìm dì, chuyện dì có thể giúp được thì dì chắc chắn sẽ không từ chối. Trong huyện Thấm này, dì vẫn có một chút tiếng nói.”
Bây giờ bà ấy thật sự yêu mến cô gái không màng hơn thua, tính cách lanh lợi này rồi.
Đáng tiếc, cô đã kết hôn rồi.
Lâm Huệ Chi rời đi không lâu, đồ ăn đã được đóng gói xong rồi.
Khương Chi xách thức ăn, đạp xe trở lại bệnh viện.
Khi cô mở cửa ra, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đang ngồi ở trên giường chơi với con ếch xanh bằng thép, thỉnh thoảng hai cậu bé còn phát ra tiếng cười khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-95.html.]
Khương Chi vừa vào cửa, Tiểu Qua liền nhảy từ trên giường xuống, ôm lấy chân cô: “Mẹ, sao giờ mẹ mới về?”
Tiểu Diệu toét miệng cười cười, cậu bé có tâm trạng rất vui vẻ.
Khương Chi xoa đầu Tiểu Qua, cô khó hiểu mà hỏi: “Con ếch này ở đâu ra vậy?”
Trương Anh Tử đang ngồi ở trên giường nghiên cứu bản thiết kế thời trang nói: “Phòng bên cạnh tặng đó.”
Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Khương Chi, cô lập lại: “Phòng bên cạnh?”
Trương Anh Tử nhún vai một cái: “Đúng vậy, còn không phải là phòng bên cạnh sao? Em nghe người tên Tạ Lâm kia nói, là thuận tay mua, nhưng mà chị nhìn mà xem, người nào lại nhàm chán đến mức mua một túi lớn như vậy chứ?”
Khương Chi nhìn theo hướng cô bé chỉ thì nhìn thấy một cái túi lớn được để ở trong góc, bên trong đựng đầy những con ếch xanh bằng thiếc.
Mí mắt Khương Chi giật giật, cô không hỏi thêm gì nữa mà chia đồ ăn xách về vào hộp cơm rồi nói: “Mấy đứa ăn cơm trước đi.”
Nói xong, cô xách phần thức ăn còn lại sang phòng bên cạnh.
Người mở cửa vẫn là Thi Liên Chu.
Anh vẫn có dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp xúc kia, lúc anh nhận lấy đồ ăn từ tay Khương Chi thì nhíu mày một cái: “Không phải cô nấu.”
Khương Chi gật đầu, nói mà không có chút thành ý nào: “ Xin lỗi, chiều nay tôi ra ngoài một chuyến, cho nên không nấu kịp, Thi tiên sinh ăm tạm một bữa đi. Đúng rồi, túi ếch xanh kia là anh nhờ người ta đưa cho mấy đứa nhỏ à? Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.”
Nghe vậy, khuôn mặt Thi Liên Chu hiện lên vẻ dữ tợn.
Anh liếc Khương Chi một cái, “ Ầm “ một tiếng đóng cửa lại.
Khương Chi khẽ mím môi, lẳng lặng đứng mấy giây rồi mới xoay người trở về phòng bệnh.
Cô không muốn đoán ý nghĩ của Thi Liên Chu, cũng không có tâm trạng đoán, chuyện Hổ Tử khiến cô cảm thấy cả người đều mỏi mệt, cô phải suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào để cậu bé thay đổi định kiến về mình.
Đứa nhỏ, cô nhất định phải tìm về không thiếu một đứa nào.
Sau khi đóng cửa lại, Thi Liên Chu rũ mắt nhìn đồ ăn ở trong tay, anh tiện tay ném lên bàn, trong mắt có mấy phần bực tức không thể kìm nén.
Anh chỉ muốn hồi báo một chút chuyện cô đưa đồ ăn đến đây hai ngày này mà thôi, còn cần phải trả tiền lại sao?
Mấy con ếch bằng thiếc đó đáng bao nhiêu tiền?
Anh có chút khó hiểu, chẳng lẽ phụ nữ đều như vậy sao?
. . .
Ngày hôm sau, Khương Chi đã dậy từ rất sớm.
Cô làm bánh xếp và nấu cháo đậu xanh, sau khi cô đi đưa đồ ăn cho Thi Liên Chu xong thì cô mang theo hợp đồng ký với Nhà xuất bản Văn học Nhân dân rời khỏi bệnh viện, cô định tìm luật sư để giải quyết vi phạm hợp đồng càng sớm càng tốt.
Mặc dù có tương đối ít văn phòng luật vào những năm tám mươi, nhưng muốn tìm thì vẫn có thể tìm thấy được.
Khương Chi đứng trước cửa văn phòng luật tên là “Hoa Luật”.
Khi cô vào cửa, bên trong chỉ có một nhân viên ăn mặc chỉnh tề và cắt tóc ngắn.
Vừa nghe thấy tiếng động, nhân viên đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Khương Chi, anh ấy nhiệt tình chào hỏi: “Đồng chí, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, luật sư như vậy thật sự có thể giải quyết được vấn đề sao?
Nhân viên dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Khương Chi, anh ấy vội vàng nói: “Như vậy đi, cô cứ ngồi trước, tôi sẽ tự giới thiệu về mình, kẻ hèn họ Đặng, tên Hâm, chữ Hâm có ba chữ Kim ấy. Nếu như cô có bất cứ vấn đề gì cần tư vấn, văn phòng luật của tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp cô phân tích thắng kiện!”
Đặng Hâm có khuôn mặt dài, đôi mắt tinh ranh, trông rất thông minh.
Khương Chi nhướng mày, cô cũng không bắt bẻ mà nói: “Tôi muốn anh tư vấn, nếu như bên A xé bỏ hợp đồng trước thì phải giải quyết như thế nào.”
Nghe vậy, Đặng Hâm kinh ngạc nhìn Khương Chi, bên A xé bỏ hợp đồng?