Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:30
Lượt xem: 44

Ở thời đại này, bắt đầu theo đuổi bình đẳng nam nữ, phụ nữ đã không còn bị giới hạn ở vai trò chủ gia đình, mà là khát vọng trở thành cá thể độc lập ở nơi làm việc, âu phục, tuyệt đối là thứ thể hiện cái tôi của bản thân ra bên ngoài tốt nhất.

Thử nghĩ xem, một bộ trang phục chuyên nghiệp, mang giày cao gót màu sắc tương phản, trang điểm tinh xảo, mạnh mẽ quyến rũ.

Trương Anh Tử suy nghĩ, thử hỏi: “Chị Khương là muốn bán quần áo cho người có tiền sao?”

Khương Chi nhướng mày: “Không được sao?”

Trương Anh Tử liên tục xua tay, có chút buồn rầu nói: “Không phải không phải, sợ là chúng ta không tiếp xúc tới được.”

Khương Chi rũ mắt thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh nói: “Em cho rằng Lê Sơ là để trang trí sao?”

Từ khi cô quyết định bắt đầu hợp tác với Lê Sơ thì cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ lợi dụng cậu ấy, nói lợi dụng cũng có chút phiến diện, phải nói “Đôi bên cùng có lợi”, dù sao cậu ấy cũng rất cần có một bàn đạp để chứng minh rằng cậu ấy không phải là không có học vấn không có nghề nghiệp.

Trong tiểu thuyết, Lê Sơ cũng đã bị tính cách của Trương Anh Tử cảm hoá, mới bỏ thói ăn chơi trác táng, dáng vẻ kiêu ngạo.

Nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không hài lòng, cậu ấy muốn trở thành niềm tự hào trong mắt của ba mẹ, chứ không phải là cái chày gỗ bị tùy ý đưa đến trấn Đại Danh.

Tuy nói hiện giờ Lê Sơ còn rất non nớt, nhưng hợp tác giới thiệu, tận dụng mối quan hệ của cậu ấy thì cũng không khó.

Trương Anh Tử nghĩ đến Lê Sơ thì con ngươi chợt lóe, không nói gì nữa.

Mắt Khương Chi đang tập trung trên tờ giấy, ngòi bút tự nhiên di chuyển trên mặt giấy mịn, chẳng bao lâu, đã vẽ được bốn mẫu thiết kế trang phục.

Bản lĩnh hội họa của cô xuất phát từ sự yêu thích thám hiểm dã ngoại của bản thân cô.

Ở bên ngoài lâu ngày được mở mang kiến thức thì cô luôn muốn tự mình lưu giữ lại vẻ đẹp của cảnh sắc và con người, dần dà, cô đã luyện được một tay hội họa, ký họa và bản lĩnh chụp ảnh xuất sắc.

Bốn bản vẽ đều đặc sắc, mang phong cách tự nhiên và hào khí theo hình tượng phụ nữ thời đại mới.

Trương Anh Tử nhìn bản vẽ, trong mắt cũng hiện rõ niềm vui.

Cô ấy trịnh trọng nói: “Chị Khương, nếu những bộ quần áo này được làm ra thì nhất định sẽ rất xinh đẹp, nhất định có thể bán chạy!”

Khương Chi từ chối cho ý kiến, cô rửa tay, tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm ngày mai, cô còn muốn đến nhà kho, lấy đồ ra bán, mượn hệ thống kiếm một món hời lớn, sau đó mới bắt đầu thực hiện kế hoạch mở xưởng.

Trương Anh Tử cẩn thận cất những bản vẽ này đi, cô ấy chỉ sợ làm rách bản vẽ, trước khi đi ngủ, trái tim còn đập thình thịch không ngừng. Trương Anh Tử có dự cảm rất mãnh liệt, phong cách quần áo mà xưởng may của họ sản xuất ra sẽ làm mê hoặc cả nước và tiến ra quốc tế.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi bị một trận mưa tí tách đánh thức.

Cô đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, phát hiện đúng là bên ngoài trời đang mưa, gió lạnh cuốn theo nước mưa tạt xuyên qua khe hở của song cửa sổ mà bay vào trong phòng.

Khương Chi rùng mình.

Cô xoa hai bàn tay mình vào nhau cho ấm, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt rồi đi xuống căn tin.

Nếu đã đồng ý làm cơm cho Thi Liên Chu thì cô cũng không nuốt lời.

Đồ ăn sáng chỉ cần làm những thứ đơn giản, có dinh dưỡng là được.

Khương Chi nấu một nồi cháo táo đỏ, lại làm mấy cái bánh hành trứng chiên, làm thêm nửa đĩa dưa leo trộn rau, đúng tiêu chuẩn của một bữa sáng nhẹ nhàng, ngon miệng.

Lúc Khương Chi cầm hộp đựng thức ăn đến phòng 209 thì trong tay cô còn bưng một cốc nước ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-87.html.]

Cô gõ cửa, cô còn tưởng người mở cửa sẽ là Tạ Lâm, không ngờ người bước ra lại là Thi Liên Chu.

Dáng người anh cao lớn, thẳng tắp, cổ áo hơi mở rộng lộ ra lồng n.g.ự.c với cơ bắp rõ ràng, cực kỳ mê người.

Đôi mắt hẹp của Thi Liên Chu nheo lại, giọng nói khàn kèm theo tức giận: “Chuyện gì?”

Biểu cảm trên mặt Khương Chi không thay đổi vì sắc đẹp của anh, giọng điệu vẫn không mặn không nhạt: “Đồ ăn sáng.”

Dứt lời, cô đã duỗi tay ra, nhét hộp thức ăn còn nóng hôi hổi và cốc nước ấm vào tay anh, rồi quay người rời đi.

Mặt mày Thi Liên Chu sững sờ, nhìn nước ấm trong tay mình, mím môi mỏng, mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi.

Dường như Khương Chi đã lập tức quên “bức tranh mỹ nam mới thức dậy” vừa rồi, cô đến căn tin xách đồ quay lại phòng bệnh thì thời gian đã qua bảy giờ rồi. Lúc này, Tiểu Qua vẫn còn ngủ say, không biết có phải tối hôm qua Trương Anh Tử vẫn luôn nghĩ đến việc sản xuất quần áo hay không mà đến bây giờ vẫn chưa thức dậy.

Chỉ có Tiểu Diệu mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì.

Khương Chi đặt đồ ăn sáng xuống, đến gần Tiểu Diệu, khẽ nói: “Thế nào rồi?”

Tiểu Diệu vừa nhìn thấy cô, không biết vì sao đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn kia lại ánh nước, giọng nói non nớt kèm theo tiếng khóc nức nở: “Con mơ thấy anh cả và anh hai. Mẹ, con nhớ các anh.”

Nghe vậy, Khương Chi không khống chế được cảm xúc, cái mũi cũng cay, vành mắt ẩm ướt.”

Cô đưa tay, lau vệt nước mắt của Tiểu Diệu, nói: “Tiểu Diệu ngoan, nhất định mẹ sẽ tìm các anh con trở về.”

Tiểu Diệu gật đầu nhưng vẫn buồn bã.

Khương Chi cũng dụi mắt, cô lấy đồ ăn sáng ra, cẩn thận đút từng miếng cho Tiểu Diệu, trong đầu thì đang suy nghĩ đến lão đại Hổ Tử bị bán vào huyện Thấm, cô cũng không nhớ được cụ thể là nhà nào, chỉ nhớ mang máng có liên quan đến xưởng luyện thép, hình như người đó là một công nhân của xưởng luyện thép.

Mấy ngày nay, cô dốc sức vào chuyện chữa trị cho Tiểu Diệu và sự nghiệp, bận rộn đến mức đầu óc cũng choáng váng, ngược lại là không để ý đến điều này.

Bây giờ cô đang ở huyện Thấm, nói thế nào cũng phải đi tìm Hổ Tử.

Nếu như có thể tranh thủ trong thời gian ở đây mà tìm được Hổ Tử đưa về, đến lúc đó bốn người nhà họ có thể cùng nhau quay về thôn Khương Gia.

Còn về phần lão nhị Cẩu Tử, tuy trong nguyên tác không tìm ra Cẩu Tử nhưng Khương Chi không thể từ bỏ việc tìm kiếm, nhất định cô sẽ dốc hết sức lực tìm Cẩu Tử, để bốn đứa bé có thể đoàn tụ, vui vẻ mà lớn lên.

Khương Chi vừa cho Tiểu Diệu ăn sáng xong thì Trương Anh Tử và Tiểu Qua cũng thức dậy.

Hai người họ mơ màng xuống giường, ăn sáng, Khương Chi cũng vội vàng ra ngoài.

Vốn dĩ cô muốn đi tìm Hổ Tử trước nhưng nhớ đến đã hẹn với Lê Sơ đến lấy hàng, chỉ sợ chậm trễ sẽ làm lộ hệ thống nên cô đã mua áo mưa ở ven đường, đạp xe đạp, đội mưa đến vùng ngoại ô của huyện Thấm.

DTV

Trên đường đi, nước mưa tạt vào mặt, vừa lạnh lại vừa đau.

Khương Chi lau nước mưa đọng trên mặt mình, sau đó cũng không rõ là bao lâu thì xe đạp đã đến trước nhà kho nhỏ cô thuê.

Cô đẩy xe đạp, mở cửa bước vào trong, cởi áo mưa ra, lập tức bị một trận gió lạnh công kích khiến cả người lạnh run lên.

Nhà kho nhỏ rất sạch sẽ, Khương Chi cũng không lãng phí thời gian nữa, cô đối chiếu với danh sách mà Lê Sơ đã liệt kê, mua xuống từng loại hàng.

Ba máy nghe nhạc, năm đàn dương cầm, hai tivi, hai máy ảnh DF hiệu Hải Âu.

Mua hết một đợt như thế tốn sáu vạn lẻ bốn trăm đồng.

Loading...