Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:20
Lượt xem: 41
Sau đó Lê Sơ lại nói tiếp: “Em cũng biết, anh năm Thi là người khó hầu hạ nhất, nhưng mà anh ấy bằng lòng làm vụ mua bán này với chị, đủ để nói rõ tay nghề nấu nướng của chị thật sự rất tốt, nói không chừng chị mở tiệm cơm ở Bắc Kinh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!”
Khương Chi nghe thấy lời nói nghiêm túc của Lê Sơ khiến cô cảm thấy buồn cười.
Cô không có ý định mở tiệm cơm, cô xuyên không về đây cũng không phải để làm đầu bếp cho người khác.
Nhà xuất bản, xưởng may quần áo cũng chỉ là “Nghề tay trái” để cô gầy dựng vốn làm ăn .
Chuyện cô thật sự muốn làm vẫn là kinh doanh đồ cổ, không những cô có thể xuống thôn quê thu mua đồ, mà còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, không có ai hiểu rõ khoản lợi nhuận khổng lồ trong đó hơn cô.
Hơn nữa cô không kinh doanh lĩnh vực này thì chẳng phải bản lĩnh mắt nhìn đồ cổ mà cô đã luyện thành ở kiếp trước sẽ trở nên vô ích sao?
Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim.
Hoa Quốc sắp nghênh đón thịnh thế, đó cũng chính là thời cơ tốt nhất để cô mượn gió đông quật khởi.
Chỉ là bây giờ cô không có tiền, nếu không thì cô sớm đã ra ngoài kinh doanh đồ cổ rồi.
Lê Sơ thấy Khương Chi không trả lời, liền hỏi: “ Chị, chị nghĩ thế nào?”
Khương Chi nhướng mày, ung dung nói: “Tạm thời không nói đến chuyện nấu ăn, chị cũng có việc làm ăn muốn hợp tác với em đó, em có hứng thú không?”
Nghe vậy, Lê Sơ sửng sốt một chút, lập tức kích động đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cậu ấy bị đưa đến huyện Thấm, chính là vì dáng vẻ ăn chơi lêu lỏng không chịu học hành của mình, trên thực tế trong lòng cậu ấy cảm thấy không phục, và luôn muốn làm điều gì đó để thu hút sự chú ý của cha mẹ và anh trai, để cho bọn họ biết, cậu ấy không phải là đồ vô dụng việc gì cũng không làm tốt!
Từ sớm thì Lê Sơ đã cảm thấy bản thân nhất định sẽ có thành tựu, còn không phải sao, cơ hội đến rồi.
Theo cậu ấy thấy thì người có tài hoa như chị Khương, nhất định không phải là người bình thường.
Lê Sơ khó lắm mới bình tĩnh lại rồi nói: “ Chị, em cũng không khách sáo với chị, chị có việc gì cần em giúp thì cứ việc nói!”
Lông mày Khương Chi giãn ra, cô nói: “Nhà xuất bản Văn học Nhân dân phá hợp đồng, bọn họ sẽ không tiếp tục xuất bản 《 truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》nữa, chị có ý tự mình mở một nhà xuất bản, nhưng có chuyện cần sự giúp đỡ của em, chị có thể cho em một phần lợi nhuận của nhà xuất bản”.
Nghe vậy, Lê Sơ lại hít một ngụm khí lạnh.
Cậu ấy vốn nghĩ rằng chỉ là chuyện nhỏ giống như quảng cáo mà thôi, không ngờ rằng chị Khương vẫn là chị Khương, vừa mở miệng đã muốn thành lập nhà xuất bản.
Hơn nữa, một phần lợi nhuận của nhà xuất bản sao?
Với tài năng của chị Khương, nhà xuất bản nhất định sẽ thành công và nổi tiếng, một phần lợi nhuận, chắc chắn không phải là số tiền nhỏ!
Cậu ấy chỉ mới mười hai tuổi nhưng lại sắp có sự nghiệp riêng rồi sao?
Nghĩ một lúc, Lê Sơ liền cảm thấy tinh thần chấn động.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ấy liền phản ứng lại, nói: “ Chị, em đến huyện Thấm cũng không mang theo nhiều tiền cho lắm, nếu như chị muốn em giúp đỡ tiền vốn...” Nói đến chỗ này, cậu ấy ngượng ngùng sờ cái ót của mình.
Khương Chi lắc đầu một cái: “Không cần em bỏ vốn, chị chỉ là muốn dùng các mối quan hệ của em để lấy được giấy phép phê duyệt kinh doanh nhà xuất bản, chị tin rằng dựa vào năng lực của em thì em có thể làm được, em thấy thế nào?”
Lê Sơ nghe vậy, cậu ấy mím môi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Đương nhiên là cậu ấy có những mối quan hệ này.
Nhưng nếu cậu ấy muốn làm được chuyện này thì nhất định phải mượn danh tiếng của cha hoặc bác cả, làm như vậy thì mới vượt qua được quá trình thẩm tra.
Lê Sơ có chút khổ não nhíu mày lại, đột nhiên cậu ấy như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng rực lên, cậu bé vỗ n.g.ự.c nói: “Được, chuyện này cứ giao cho em là được, chị Khương, chị cứ yên tâm đi!”
Nghe vậy, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.
Lê Sơ không phải là người mạnh miệng, nếu như cậu ấy dám đồng ý, vậy thì nhất định sẽ làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-81.html.]
Chỉ cần cô có được giấy phép kinh doanh nhà xuất bản, thì mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói “Ngoài chuyện này ra, chị còn có một việc khác cần em làm.”
“Chị Khương, chị nói đi.”
Lê Sơ vực dậy tinh thần, tỏ vẻ giống như mình là đối tác kinh doanh của Khương Chi vậy.
Trương Anh Tử ở bên cạnh nhìn mà thấy chua xót, rõ ràng cô mới là người bàn chuyện làm ăn với chị Khương trước mà.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe không hiểu, nhưng hai cậu bé vẫn dựng đứng lỗ tai, nghiêm túc lắng nghe.
“Chỗ chị có một số mặt hàng lớn như đàn piano, dàn loa và tivi mà chị có được thông qua một đường dây đặc biệt, đều còn mới tinh, em có thể tìm được người mua không? Chúng ta muốn thành lập nhà xuất bản, thế nào cũng phải xoay sở chút vốn”.
Lúc Khương Chi nói lời này, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh.
Lê Sơ thì “Xuýt” một tiếng, cậu ấy nhìn Khương Chi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Thời buổi này, tivi, tủ lạnh và những thứ tương tự không phải là hiếm, nhưng dàn loa và đàn piano lại là những mặt hàng đắt tiền, đều phải có phiếu mới mua được, dàn loa còn là chỉ tiêu của những nhân viên cần xuất ngoại, rất nhiều người muốn mua cũng không tìm được đường mua.
Đàn piano là một loại nhạc cụ có nguồn gốc từ nước ngoài và được đông đảo công chúng ưa chuộng.
Đáng tiếc, piano cũng không phải là loại nhạc cụ mà ai muốn học cũng có thể học được, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng giá cả đã có thể khiến 90% số người phải bỏ cuộc.
Nói đến cũng trùng hợp, thật ra cậu ấy có quen một anh chàng muốn mua một cây đàn piano.
Chỉ là cậu ấy không ngờ rằng một người có vẻ “đơn giản” như chị Khương lại có được những mặt hàng khan hiếm giống như dàn loa và đàn piano.
Khương Chi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lê Sơ, nhưng cô lại không hề cảm thấy chột dạ chút nào.
Dù sao thì, ai sẽ nghĩ đến chuyện trên đời này lại có một thứ ngang ngược vô lý như “hệ thống” tồn tại chứ?
Lê Sơ hạ thấp giọng: “Chị Khương, trong tay chị thật có những mặt hàng này sao?”
Khương Chi nhếch một bên khóe miệng, nói: “Chắc em có thể tìm được cách để bán số hàng này đúng không?”
Nghe vậy, Lê Sơ toét miệng cười hắc hắc.
Cậu ấy khoanh tay kiêu ngạo nói: “ Chị, chị hỏi đúng người rồi đó, những thứ khác thì em không có nhiều, chỉ có rất nhiều bạn bè mà thôi, hơn nữa bọn họ đều là những người không thiếu tiền! Chỉ cần chị có những loại hàng hóa hiếm có này thì em đều sẽ tìm được chỗ cho chị bán những thứ này!”
Thời buổi này, dàn loa và đàn piano gần như đã trở thành biểu tượng của thân phận địa vị, nếu như trong tay có tiền, ai lại không muốn mua chứ?
DTV
Lê Sơ vẫn luôn muốn có một dàn loa, đáng tiếc khi cậu ấy ở Bắc Kinh, cha mẹ cậu ấy không muốn cậu ấy học những thói quen xấu của con cái cán bộ, cho nên cậu ấy không được phép hút thuốc, uống rượu, thậm chí không được nghĩ đến những thiết bị ngoại quốc như sở hữu một cây đàn piano.
Cũng may rằng anh họ Lê Đăng Vân rất có nghĩa khí, anh ấy đã tặng cho cậu ấy một dàn loa mới ngay khi cậu ấy đến đây.
Khương Chi gật đầu: “Vậy được, em đi hỏi thử xem bọn họ muốn mua thứ gì, sau đó nói cho chị biết.”
Lê Sơ nhếch môi cười, cậu ấy nói: “Không có vấn đề gì!”
Cậu ấy vừa mới dứt lời thì chào mọi người rồi vội vàng rời đi.
Sau khi Lê Sơ đi rồi, Trương Anh Tử mới ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị thật sự có bản lĩnh đó!”
Lời này của cô bé là thật lòng thật dạ.
Thời buổi này, hầu hết mọi người đều làm việc chăm chỉ, có ai dám mạo hiểm bỏ ra một số tiền lớn để mở nhà xuất bản hay xưởng may quần áo chứ?
Hơn nữa, những thứ như dàn loa, đàn piano, tivi thật sự cách cô bé rất xa, cô bé chưa từng nhìn thấy dàn loa và đàn piano, còn tivi thì cô bé từng nhìn thấy khi Cung Tiêu Xã nhập hàng về bán, lúc đấy là do cô bé đã đi xem náo nhiệt cùng mọi người.