Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:46
Lượt xem: 44
Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy buồn lòng, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi thì chỉ đành cắn răng nói: “Đồng chí, tay nghề nấu ăn của cô thật sự quá tốt rồi. Cho nên ông chủ của tôi cố ý phái tôi đến đây để nói chuyện với cô, xem xem liệu có thể phiền cô nấu thêm một phần cơm cho ông chủ chúng tôi trong khoảng thời ông chủ nằm viện được không?”
“Đây là tiền công, cô nhìn xem?”
DTV
Vừa nói, Tạ Lâm vừa đưa cho Khương Chi một xấp tiền mặt.
Liếc mắt nhìn một cái, không ít hơn 1000 đồng.
Khương Chi lại không hề ngạc nhiên trước hành động hào phóng như vậy, sắc mặt ngược lại càng thêm không vui.
Quả nhiên là như vậy, những tình tiết đã thay đổi trong tiểu thuyết sẽ luôn được tái hiện lại thông qua nhiều cách khác nhau.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ nhận 1000 đồng của Tạ Lâm, bán Tiểu Qua cho anh ấy, bây giờ, cảnh tượng này lại lần nữa được tái hiện, mặc dù không phải bán Tiểu Qua, nhưng cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tạ Lâm nói: “Chuyện chính là như vậy, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì có thể đưa ra yêu cầu khác.”
Trong giọng nói của anh ấy còn mang theo chút kinh ngạc, không ngờ nhiều tiền như vậy cũng không làm giao động cô gái trước mặt này.
Hai hàng lông mày của Khương Chi hiện lên một tia không kiên nhẫn, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Chị, hai người đang là gì vậy?”
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Sơ ôm một quả bóng rổ đi đến.
Tạ Lâm cũng nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Lê tiểu thiếu gia?”
Lê Sơ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tạ Lâm.
Quan hệ của giới thượng lưu ở Bắc Kinh rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có quen biết.
Cậu ấy cũng nhận ra trợ lý bên cạnh Ngũ gia nhà họ Thi, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Sao anh lại ở đây? Thi Ngũ ca đâu rồi?”
Ánh mắt Tạ Lâm rời khỏi người Lê Sơ, rồi lại liếc về phía Khương Chi, trong lòng lập tức hiểu, hai người họ có quen biết, hơn nữa có thể khiến người kiêu ngạo ương ngạnh như tiểu gia nhà họ Lê tự mình chạy đến đây thì e rằng quan hệ đôi bên không chỉ đơn giản là quen biết không.
Nghĩ như vậy, anh ấy lập tức mỉm cười nói: “Lê tiểu thiếu gia, ngũ gia nhà chúng tôi đang ở phòng bên cạnh, ngài có muốn đi xem một chút không?”
Nghe vậy, Lê Sơ cau mày, lo lắng nói: “Hả? Bệnh dạ dày lại tái phát rồi? Được, đi thôi, chúng ta vào xem một chút.”
Tin tức về bệnh dạ dày của Ngũ gia nhà họ Thi đều lan truyền khắp Bắc Kinh rồi.
Lúc nói chuyện, anh ấy vừa đi về phía phòng bệnh 209, vừa quay đầu lại nói chuyện với Khương Chi: “Chị Khương, đợi lát nữa em sẽ đến đây.”
Tạ Lâm cũng không kiên trì thuyết phục Khương Chi nữa, mà dẫn Lê Sơ trở lại phòng bệnh.
Khương Chi hít một hơi thật sâu, noi theo phẩm tính ‘Tâm tĩnh như núi’, quay trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mấy đứa trẻ đều đã thức rồi.
Tiểu Qua ngơ ngác nói: “Mẹ ơi, vừa rồi hình như con nghe thấy giọng của anh Lê Sơ mà.”
Trương Anh Tử trợn mắt, hiển nhiên không muốn nghe cái tên này.
Khương Chi ậm ừ, ra ngoài múc nước rửa mặt quay lại, lau người cho Tiểu Diệu.
Tiểu Qua cũng đi đến rửa mặt đánh răng, còn tiện tay vắt khăn mặt đưa cho Trương Anh Tử.
Khương Chi xoa đầu của Tiểu Qua, dặn dò ba đứa trẻ mấy câu, sau đó thì đi ra ngoài chạy bộ và mua bữa sáng.
Cô chạy vòng quay bệnh viện vài vòng, ăn bữa sáng nóng hổi, toàn thân đều đổ mồ hôi, hai má cũng có chút đỏ ửng.
Lúc Khương Chi cầm theo bữa sáng đóng hộp quay trở lại phòng bệnh thì Lê Sơ đã đợi ở đây rồi, đang cãi nhau với Trương Anh Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-80.html.]
Lê Sơ ghét bỏ nhìn Trương Anh Tử, khinh bỉ nói: “Tôi thấy cô cũng sắp khỏe rồi mà, sao vẫn còn ăn vạ ở chỗ chị Khương thế?”
Trương Anh Tử đỏ bừng mặt mũi, phản bác: “Chân tôi còn đau, hơn nữa sau này tôi sẽ đi theo chị Khương làm ăn, chị Khương đối xử tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với chị ấy gấp đôi, sao cậu có thể nói tôi ăn vạ chứ ? Miệng chó không mọc ra ngà voi.”
Lê Sơ hơi ngạc nhiên: “Làm ăn? Cô sao?”
Trương Anh Tử khó chịu, không thèm nói chuyện với cậu ấy, cô bé quay đầu sang chơi đan dây với Tiểu Qua.
Tiểu Diệu nhìn thấy Khương Chi trở lại, gọi một tiếng: “Mẹ!”
Lê Sơ ánh mắt sáng lên, đứng dậy nghênh hai bước: “Chị, chị đã về rồi.”
Kể từ khi biết Khương Chi là tác giả “Đại Thần” của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, Lê Sơ cảm thấy sùng bái cô từ tận đáy lòng, trong đầu cậu bé thường xuyên xuất hiện những hình ảnh hành tẩu giang hồ, trường kiếm thiên nhai trong tiểu thuyết.
Khương Chi gật đầu, hỏi cậu ấy: “Em ăn sáng chưa?”
Lê Sơ khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chưa ạ.”
Trương Anh Tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lê Sơ còn không biết xấu hổ mà nói rằng cô bé ăn vạ ở chỗ này, thật đúng là một người da mặt dày.
Khương Chi cũng không thèm để ý, cô phân chia bữa sáng rồi đưa cho cậu ấy.
Lê Sơ toét miệng cười “Cám ơn chị.”
Cậu ấy cầm một cái bánh quẩy lên, sau đó nhai kỹ từng miếng một, đột nhiên cậu ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nuốt bánh quẩy xuống, vô cùng thần bí mà nói: “Chị, chị có biết bệnh nhân ở phòng bên không?”
Khương Chi chuyển tầm mắt sang nhìn cậu ấy, không lên tiếng.
Lê Sơ cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Bệnh nhân ở phòng bên cạnh là bạn thân của anh trai em đó, Thi Liên Chu, anh ấy xếp thứ năm trong gia tộc, cho nên em cũng gọi anh ấy là anh năm, anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, lúc anh trai em vẫn còn đang lăn lộn cho qua ngày thì anh ấy đã có sự nghiệp trong lĩnh vực kinh doanh phim điện ảnh rồi đó.”
“Hầu hết những bộ phim nổi bật mà chúng ta xem hiện nay đều do Hãng phim Vạn Châu của anh năm sản xuất đó.”
“Anh ấy chính là vô cùng người giàu!”
Lê Sơ dừng một chút, rồi lại cảm thán rằng: “Đáng tiếc anh ấy giống như anh trai của em vậy, là một người độc thân lâu năm.”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không đáp lời.
Trong tiểu thuyết cũng có đề cập đến chuyện này, Thi Liên Chu, Cố Tuyển và vài người nữa chính là một nhóm thanh niên độc thân nổi tiếng ở thủ đô, và mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.
Trương Anh Tử tò mò hỏi một câu: “Độc thân lâu năm? Có phải vì anh ấy xấu trai hay không?”
Theo cô bé chính là bề ngoài không đẹp trai thì cũng không có gì đáng ngại, có tiền là được, để tận hưởng cuộc sống, còn đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.
Lê Sơ liếc nhìn Trương Anh Tử một cái, lầu bầu nói: “Cũng tạm được”.
Cậu ấy tự nhận sự quyến rũ của anh năm Thi chỉ cao hơn mình một chút xíu, cũng chỉ hơn một chút xíu đó thôi.
Khương Chi nhìn cậu ấy một cái, cô yên lặng không lên tiếng.
Mặc dù cô vì những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết mà không có thiện cảm gì với Thi Liên Chu, nhưng cô cũng không thể nào mở mắt nói dối được.
Lê Sơ với tư cách là nam chủ, đương nhiên cậu ấy có khuôn mặt khá đẹp trai, hơn nữa còn đẹp trai hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng, cậu ấy vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành, so sánh với người bước vào giai đoạn “cực phẩm” của đàn ông như Thi Liên Chu thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Lê Sơ chú ý đến ánh mắt của Khương Chi thì cậu ấy nhất thời thấy chột dạ.
Cậu ấy ho hai tiếng rồi nói: “ Chị, anh năm Thi có nhiều tiền mà, chị đồng ý làm cơm cho anh ấy thì nhất định sẽ không lỗ đâu”.
Dứt lời, Lê Sơ còn giải thích: “Em cũng không làm thuyết khách cho anh ấy, chỉ là vết thương của Tiểu Diệu phải tốn không ít tiền, bây giờ đột nhiên có người đến đưa tiền cho chị cũng rất thích hợp mà, tại sao chị phải một mực từ chối chứ?”
Lúc nói chuyện, cậu ấy còn nhìn về phía Tiểu Diệu, trong mắt hiện lên sự đồng tình.