Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:34
Lượt xem: 44

Lê Sơ không để ý tới cô ấy, háo hức nhìn chằm chằm Khương Chi, nói với giọng không thể tin được: “Chị, chị thật sự là tác giả ‘đại thần’ của 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》 sao?”

DTV

Khương Chi hơi nhướng mày, không nói gì.

Lê Sơ ốc còn không lo nổi mình ốc, kích động nói: “Chị, chị không biết hai ngày nay 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》 sốt như thế nào đâu! Tôi với anh trai, đặt báo giấy hàng ngày, ngay cả bác cả của tôi, ở trên bàn cơm cũng thảo luận cốt truyện với hai đứa tôi, tôi thật sự không ngờ ‘Đại thần’ lại có thể là chị!”

Cậu ấy càng nói càng hưng phấn, nhìn Khương Chi với ánh mắt như nhìn vật hiếm có.

Trương Anh Tử tò mò hỏi: “Thật sự tài giỏi vậy sao?”

Vừa rồi cô ấy mới biết, bác cả Lê Sơ là phó thư ký huyện ủy huyện Thấm, nhân vật lớn cũng thích xem tiểu thuyết sao?

Tuy là Tiểu Qua không biết họ đang nói gì, nhưng vẫn hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Mẹ em rất tài giỏi!”

Lê Sơ bĩu môi nhìn Trương Anh Tử: “Đương nhiên là giỏi rồi, Hoa Quốc của chúng ta còn chưa từng xuất bản tiểu thuyết võ hiệp đâu, thật ra là có, đáng tiếc mọi người đã xem chán, hơn nữa mấy năm nay tiểu thuyết cũng không hay, đã rất lâu không có bộ mới.”

Nói xong, cậu ấy lại quay đầu nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt mong chờ nói: “Chị, chị có thể nói cho em biết Dương Thiết Tâm sẽ như thế nào không? Còn mẹ của anh ấy rốt cuộc có sinh con không? Anh hùng xạ điêu, vị anh hùng này có phải là Dương Thiết Tâm không?”

Khương Chi quay đầu, cười nói: “Từ chối tiết lộ truyện.”

Nghe vậy, ánh mắt Lê Sơ tối xuống.

Một lát sau, cậu ấy lại không cam lòng hỏi tiếp: “Chị, vậy chị có thể nói cho tôi biết khi nào chương hai phát hành không?”

Khương Chi nhún vai: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, phải hỏi nhà xuất bản.”

Lê Sơ thở dài, ánh mắt nhìn Khương Chi thật phức tạp, hóa ra ở bên cạnh “Đại thần” cũng vô dụng, căn bản cậu ấy không hỏi ra được tin tức có ích nào, muốn biết cốt truyện kế tiếp thì vẫn phải đợi nhà xuất bản.

Loại cảm giác cồn cào ruột gan này, rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì chứ?

Hôm nay Trương Anh Tử cũng thoa thuốc một lần nữa, nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

Lê Sơ nói: “Vậy nếu không có việc gì nữ thì tôi đi đây, hôm nay tôi đã hẹn anh tôi cùng nhau đi xem phim, một bộ phim mới, nói về người ngoài hành tinh, vừa mới chiếu, chờ Trụ Tử khỏe lại thì tôi sẽ mời mọi người đi xem phim.”

Khương Chi gật đầu: “Được, đi đi!”

Đợi Lê Sơ đi rồi, Trương Anh Tử mới bĩu môi, dáng vẻ không vui lắm.

Tiểu Qua nghiêng đầu nhìn cô ấy, thắc mắc: “Chị Anh Tử, chị làm sao vậy?”

Trương Anh Tử đưa tay vuốt cái mũi nhỏ của cậu bé: “Không có việc gì đâu, em còn nhỏ, không nên lo chuyện bao đồng, biết chưa?”

Tiểu Qua tức giận đến mức phồng má lên, cộc cằn nói: “Chị Anh Tử, chị cũng chưa lớn mà.”

Khương Chi ngồi bên cạnh nhìn cậu nhóc, trong lòng cũng thấy buồn cười.

Tính cách của Tiểu Qua và Trụ Tử hoàn toàn khác nhau, ban đầu Tiểu Qua còn hơi sợ cô nhưng sau đó đã dần dần lộ ra bản tính thật sự của nhóc con này, cậu bé ngây thơ, hoạt bát, là một tín đồ mê ăn uống, thích khoác lác với các bạn cùng trang lứa, rất có tiềm chất của một kẻ lắm lời.

Mà Trụ Tử thì khác, có lẽ cũng vì từng bị bán đi một lần nên tính tình cậu bé yếu đuối hơn em trai mình và không thích nói chuyện.

Điều này khiến Khương Chi rất bận lòng, cô sợ cậu bé sẽ đi vào con đường cũ giống như trong nguyên tác, cuối cùng vẫn trở nên u ám và trầm cảm.

Nghĩ đến đây, Khương Chi quay đầu nhìn về phía Trụ Tử.

Lúc này cậu bé đang nhìn Tiểu Qua và Trương Anh Tử cãi nhau, ánh mắt sáng lấp lánh, rất đáng yêu.

Trụ Tử chớp mắt nhìn cô: “Mẹ?”

Khương Chi cười khẽ rồi bước lên xoa đầu cậu bé, nói: “Chờ đến khi trở về, mẹ sẽ đổi một cái tên khác thật dễ nghe cho Trụ Tử, được không?”

Cô hy vọng đứa nhỏ này có thể nhận được cảm giác tồn tại của chính mình, cô không muốn cậu bé chỉ biết im lặng đứng trong góc nhỏ nhìn người khác, có lẽ trong số bốn đứa bé thì cậu bé là người cần chú ý đến nhất.

Trụ Tử ngạc nhiên, đôi mắt to tròn lập tức chớp vài cái, phấn khích nói: “Vâng!”

Tiểu Qua ngồi ở mép giường cũng tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đặt tên gì cho anh ba?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-73.html.]

Trương Anh Tử cũng nhìn lại đây, trái lại cô ấy là một người biết ý nên không nhắc đến chuyện khi nhà mình mua Trụ Tử về cũng đã đặt cho cậu bé một cái tên rồi.

Khương Chi nhìn gương mặt trông mong của Trụ Tử, trên đôi môi đỏ hiện ý cười: “Đặt là Khương Nam Diệu. Trong văn tự, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao đều có thể xem là ánh sáng, ánh sáng là diệu, mẹ hy vọng Tiểu Nam Diệu có thể chiếu rọi ánh sáng ra tứ phương giống như mặt trời vậy.”

Trong truyện, tên của Trụ Tử không phải tên này nhưng điều này cũng không quan trọng, điều này chỉ đại diện cho nguyện vọng tốt đẹp của cô.

Cô hy vọng Trụ Tử khỏe mạnh, chiếu sáng tứ phương.

“Nam Diệu, Nam Diệu, đúng là cái tên rất hay.” Trương Anh Tử cũng cất giọng, đọc nhẩm hai lần, ánh mắt cô ấy sáng lên, khen ngợi một câu, sau đó lại nói: “Vậy sau này chị sẽ không gọi em là Trụ Tử nữa mà là Tiểu Diệu, được không?”

Tiểu Diệu gật đầu, cậu bé chớp mắt, trong khóe mắt đã hơi ướt.

Khương Nam Diệu.

Cậu bé tên Khương Nam Diệu.

“Anh ba, anh là Khương Nam Diệu, em là Khương Nam Qua, vừa nghe đã biết chúng ta là anh em ruột.”

Tiểu Qua đắc ý kéo tay Tiểu Diệu, chợt quay đầu nhìn về phía Khương Chi, trên mặt lộ vẻ chờ mong và tò mò, hỏi: “Mẹ, tên của anh ba giống như mặt trời, vậy con thì sao? Tên của con có ý gì ạ?”

Khương Chi nghẹn họng.

Cái tên này là do Thi Liên Chu trong nguyên tác đã đặt, mà chưa từng nói đến ý nghĩa.

Cô trầm ngâm một lát, nói: “Qua là một loại vũ khí, mẹ hy vọng con có thể dũng cảm vượt qua mọi chông gai, tuy con là đứa bé nhỏ nhất nhưng con chưa từng rời khỏi mẹ, mấy người anh của con rất cần con bảo vệ, đúng không?”

Vừa nghe như thế, trong chớp mắt Tiểu Qua cực kỳ kích động.

Thế là nhóc con nhảy từ mép giường xuống, thở hổn hển nói: “Mẹ nói rất đúng! Con phải bảo vệ các anh!”

Khương Chi xoa đầu cậu nhóc: “Rất giỏi!”

Trương Anh Tử không hài lòng hừ một tiếng, hỏi: “Vậy em có muốn bảo vệ chị Anh Tử không?”

Nhóc con vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ, cảm thấy đuối lý: “Chị Anh Tử lớn hơn em nhiều như thế thì em bảo vệ chị thế nào được?”

Trong phòng bệnh đầy tiếng cười.

Khương Chi đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ trưa rồi.

Trương Anh Tử hỏi: “Chị Khương, bao giờ người của nhà xuất bản kia đến đón chị?”

Khương Chi lắc đầu, đứng lên nói: “Chị đi ra ngoài làm chút đồ ăn rồi quay lại, buổi chiều này có thể chỉ có mấy đứa ở đây, có muốn chị tìm y tá đến trông chừng không?”

Trương Anh Tử vội vàng nói: “Không cần đâu chị Khương, đã có em ở đây rồi, nhất định em sẽ trông chừng Tiểu Diệu truyền nước.”

Cô ấy cảm thấy mình ở chỗ này xem như ăn không, ngồi không, nếu không làm gì đó thì chính mình cũng thấy khó chịu.

“Vậy được rồi, chị ra ngoài làm đồ ăn đây.”

Nói xong, Khương Chi cũng lập tức rời khỏi phòng bệnh, cô tìm đến một nơi vắng người, chọn một số nguyên liệu từ trong thương thành, cho vào giỏ của mình rồi đi thẳng đến căn tin.

Hôm nay cô chuẩn bị làm sủi cảo.

Sủi cảo nhân thịt heo thì là.

Lúc Khương Chi đến nhà bếp, chị gái và chồng của chị ấy đều ở trong nhà bếp, họ đã làm cơm trưa xong và đang bán, nhìn họ buôn bán cũng không tốt không xấu, không tính là quá bận rộn, lúc này nhà bếp đã trống không, Khương Chi chỉ thông báo một tiếng rồi bắt đầu ra tay.

Thì là là một loại rau có mùi thơm đặc thù, mà dinh dưỡng thì phong phú, dùng thì là làm nhân bánh sẽ rất thơm.

Thì là tươi mới, xanh non được rửa sạch, cắt nhỏ, băm thịt heo, cho gia vị vào, thêm hành, gừng, rồi trộn đều là xong phần nhân bánh.

Nhân bánh được làm như vậy sẽ không bị khô lại có vị ngon và mùi thơm rất tươi mới.

Bàn tay trắng nõn, tinh tế của Khương Chi cán bột, cho nhân vào vỏ bánh, bao lại là ra sủi cảo, chỉ trong chốc lát mà trên lồng chưng bánh đã chất đầy những chiếc sủi cảo trắng trẻo mập mạp như từng dãy núi.

Loading...