Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:32
Lượt xem: 44
Tiểu Qua đã tỉnh, vểnh m.ô.n.g chui vào trong chăn của Tiểu Trụ.
Trương Anh Tử nhìn thấy thì kinh hãi: “Coi chừng đụng vào vết thương của Tiểu Trụ.”
Tiểu Trụ cười tủm tỉm nhường chỗ cho Tiểu Qua, nói: “Không sao cả, chị hai.”
Khương Chi đi vào, đặt bữa sáng xuống, rồi nhìn đến hai đứa nhỏ ngủ sấp lớp, đồng thanh gọi: “Mẹ!”
Mọi người vừa ăn sáng xong, cửa phòng bệnh đã vang lên tiếng gõ cửa.
Trương Anh Tử nghi ngờ hỏi: “Là thầy An sao?”
Khương Chi vốn tưởng rằng là Phó Đông Thăng, khi mở cửa thì lại nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Lê Sơ.
Cậu ấy vừa nhìn thấy Khương Chi thì trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, khách sáo hỏi: “Chị, mọi người đã thức dậy cả rồi sao?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Sao lại rảnh rỗi đến đây thế?”
Lê Sơ nói: “Hôm nay anh Thiên Tứ phải đi về thôn Khương gia, không rảnh đến đây nên đã đặc biệt kêu tôi đi một chuyến để thông báo với chị một tiếng.”
Khương Chi cười hiểu ý, chào đón Lê Sơ bước vào.
Hiện giờ tâm trạng cô đã ổn định, có là nam chính hay không cũng không còn quan trọng đối với cô.
“Tại sao lại là anh? Anh đúng là ngày nào cũng rảnh thật đấy.” Trương Anh Tử vừa thấy người tới là Lê Sơ liền nhịn không được trợn mắt, hai người đã sớm có gút mắt, trước mắt một người cố tình hòa giải, một người lại kháng cự người kia cả ngàn dặm.
Lê Sơ vốn định quay đầu rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Trương Anh Tử thì trong lòng không thoải mái, cố tình chạy tới ngồi trên giường của cô.
Cậu ấy nhìn thấy sắc mặt Trương Anh Tử trở nên khói coi trong nháy mắt thì trong lòng vô cùng thoải mái, cười lạnh nói: “Cũng không phải tôi tới gặp cô, tôi tới để truyền lời giúp anh Thiên Tứ.”
Trương Anh Tử tức giận nói: “Anh!”
Tiểu Qua ngồi ở mép giường, đung đưa cẳng chân, nghi ngờ nói: “Chị Anh Tử, sao chị với anh Lê Sơ vừa gặp mặt là đã cãi nhau vậy?”
Tiểu Trụ nói theo: “Đúng vậy, cãi nhau không tốt đâu.”
Thoáng chốc, sắc mặt Lê Sơ và Trương Anh Tử đỏ bừng.
Hai người bọn họ cùng lắm là thiếu niên thiếu nữ mười tuổi, bị đứa trẻ nhỏ 4 tuổi giáo dục thì trên mặt không nén được giận.
DTV
Hai người liếc nhau, lại vội vàng rời đi.
Khương Chi nheo nheo mắt, cười nói: “Lê Sơ đúng không? Cậu là người huyện Thấm sao? Có quan hệ thế nào với thầy An vậy?”
Nếu muốn lôi kéo Trương Anh Tử một lần thì tốt nhất là nên ngăn chặn chuyện tiếp theo.
Lê Sơ là hôn phối của Thi Nam Châu, duyên phận hai người không hề mỏng, cuối cùng đi đến kết hôn.
Đương nhiên, cho dù không có Thi Nam Châu thì Trương Anh Tử và Lê Sơ cũng hoàn toàn không phù hợp, cô ấy chỉ có thể được xem là gia vị bổ sung cho tình cảm thời gian đầu của nam chính, bị ngăn cách bởi hoàn cảnh gia đình và tính cách.
Trương Anh Tử có tính tình kiên cường, Lê Sơ cũng được nuông chiều từ bé mà có tính tình ngoan cố.
Có lẽ lúc mới bắt đầu thì hai người sẽ bị thu hút lẫn nhau, nhưng về sau sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, trong tiểu thuyết, mẹ của Lê Sơ xuất hiện, chỉ một lần đã khiến cho Trương Anh Tử biết khó mà lui, tuy là cô ấy kiên cường nhưng đáy lòng có một tia thiếu tự tin.
Cũng là lúc đó cô ấy mới thật sự hiểu rõ khoảng cách giữa hai người.
Nếu như Trương Anh Tử có hậu phương vững chắc, giữ vững tình cảm với Lê Sơ thì có lẽ hai người sẽ không có kết cục như vậy.
Từ lúc bắt đầu thì hai người này đã được định sẵn trước kết quả rồi.
Thử hỏi, một người trời chưa sáng đã phải thức dậy bận rộn tìm kế sinh nhai, một bé gái bỏ học từ lúc học tiểu học, với một người sinh ra đã quần áo đưa tới tay cơm nước bưng tới miệng, mang đôi giày thể thao hàng hiệu hơn một ngàn đồng thì làm gì có tiếng nói chung?
Cô không hề phản đối việc hai người ở bên nhau, nhưng đây là sự thật, sự thật là cuối cùng Trương Anh Tử biết khó mà lui.
Nghe Khương Chi nói xong thì Trương Anh Tử cũng tò mò vểnh tai lên.
Cô ấy cũng muốn biết, thiếu gia nhà giàu này là ai, có thể mang một đôi giày hơn một ngàn đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-72.html.]
Ngược lại, Lê Sơ thản nhiên, cậu ấy nói: “Tôi là người Thượng Kinh, hiện tại đang ở tạm nhà bác cả.”
Trương Anh Tử kêu lên: “Thượng Kinh?”
Ánh mắt cô ấy vừa phức tạp lại cực kỳ hâm mộ, Thượng Kinh, là nơi thiêng liêng nhất của Hoa Quốc, chỗ đó chính là thủ đô, kiếp này có lẽ cô ấy không có cách nào đến được Thượng Kinh, cô ấy liền biết tên này không cùng giai cấp với mình.
Sau một lúc lâu, cô ấy lại nghi ngờ hỏi: “Anh không đi học sao?”
Nhắc tới điều này, thật ra Lê Sơ lại có chút ngại ngùng, gãi gáy, lẩm bẩm: “Mẹ tôi nói không quản được tôi nên đã cố tình đưa tôi đến huyện Thấm để tôi rèn luyện, chờ thêm hai ba tháng thì trở về.”
Trương Anh Tử cười nhạo nói: “Tính cách như anh thì ai quản được anh chứ?”
Nghe vậy, Lê Sơ trợn mắt nhìn cô ấy, đắc ý nói: “Cô thì biết cái gì? Bác cả tôi là phó thư ký huyện ủy, quản tôi không phải chỉ là chuyện nhỏ tiện tay sao? Còn cô, cô có từng gặp quan chưa?”
Thiếu niên mười hai tuổi, đúng là lúc thích khoe khoang, nhìn thấy ánh mắt người khác ngưỡng mộ tâng bốc thì vô cùng vênh váo.
Quả nhiên Trương Anh Tử cắn môi không nói.
Khương Chi nhướng mày, hai người này tuổi còn nhỏ, lúc này không cần tới người khác phải phá đám thì tự mình cũng sẽ chia tay.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Phó Đông Thăng đến.
Trong tay ông ấy cầm theo túi đồ lớn nhỏ, vừa nhìn thấy Khương Chi, ông ấy liền vui mừng hớn hở nói: “Đều là mấy món trẻ nhỏ thích ăn.”
Khương Chi mời Phó Đông Thăng bước vào, miệng nói lời khách sáo: “Làm phó biên tập tốn kém rồi.”
Phó Đông Thăng đặt đồ xuống, xua tay nói: “Không sao, làm gì có tốn kém hay không tốn kém, đều là chuyện nên làm.”
Dứt lời, ông ấy nhìn về phía Tiểu Trụ, vừa nhìn thấy thì ông ấy nhịn không được nhíu mày: “Đứa trẻ sao lại bị như vậy? Vậy người nhà đâu? Có phải không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ không, thật là, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thế này!”
Trương Anh Tử nghe ông ấy nói xong thì theo bản năng muốn phản bác, nhưng khi cô ấy nhìn Tiểu Trụ thì lời phản bác biến mất không nói nên lời.
Tiểu Trụ trở thành như vậy, đúng là do sơ xuất của nhà bọn họ.
Khương Chi liếc mắt nhìn Trương Anh Tử một cái, đổi chủ đề: “Vất vả cho Phó biên tập đi một chuyến đến đây, tôi đang tính hôm nay không có việc gì thì sẽ đi một chuyến đến nhà xuất bản huyện Thấm, tranh thủ lúc còn sớm giải quyết mọi chuyện, phó biên tập cũng có thể trở về sớm chút.”
Nghe vậy, Phó Đông Thăng vỗ đùi, kích động nói: “Được, được, tôi đi trước chuẩn bị, sau đó tôi qua đây đón cô.”
Ông ấy phải đi trước mở đường, không thể để Tiểu Khương đi qua nổi giận được.
Khương Chi gật đầu.
Phó Đông Thăng có việc gì đó nên cũng không ở lại lâu, lúc gần đi còn nhét một bao thư dưới gối của Tiểu Trụ.
Khương Chi mở ra liền thấy, bên trong đặt ngay ngắn mười tờ đại đoàn kết mới tinh, một trăm đồng tiền, xem như nhà văn lớn.
Trương Anh Tử kinh ngạc kêu lên: “Nhiều tiền như vậy sao?”
Khương Chi cười lắc đầu.
Trong lòng cô thông suốt, Phó Đông Thăng là sợ cô vì lời nói của Trương Nhân mà nảy sinh ác cảm với nhà xuất bản Văn học Nhân dân, rồi không gia hạn hợp đồng, hoặc là tinh thần sa sút lười làm, trì hoãn thời gian giao bản thảo, điều này đối với ông ấy mà nói đều là sét đánh giữa trời quang.
Một trăm đồng, đối với cá nhân Phó Đông Thăng mà nói, xem như phần tâm ý vô cùng chân thành.
Lê Sơ tò mò hỏi: “Nhà xuất bản huyện Thấm? Chị, chị đến nhà xuất bản làm gì?”
Khương Chi nói đơn giản: “Viết một tiểu thuyết, nói về chuyện hợp đồng.”
Vừa nghe thấy câu này của cô, ánh mắt Lê Sơ sáng lên, cậu ấy nói: “Tiểu thuyết? Tôi cũng thích đọc. Chị, chị còn có bản lĩnh này sao? Tiểu thuyết gì vậy? Nói ra đi, tôi cũng ủng hộ cho chị.”
Khương Chi ngước mắt nhìn cậu ấy một cái, cũng không giả vờ thần bí, nói: “《 Anh Hùng Xạ Điêu Truyện》.”
Dứt lời, Lê Sơ nhảy dựng ở trên giường, sắc mặt đỏ bừng vì hào hứng: “《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》!!”
Trương Anh Tử bị hoảng sợ, vỗ n.g.ự.c nói: “Anh làm gì vậy! Làm tôi sợ muốn chết!”