Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:28
Lượt xem: 48
Nhưng mà, cô cũng không ngờ rằng tiểu thuyết《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 có thể mang đến lợi nhuận lớn như vậy.
Một tờ báo có giá bốn xu, vậy thì một trăm bốn mươi ngàn tờ báo sẽ là năm ngàn sáu trăm đồng.
Cô vốn muốn kiếm một khoản lợi nhuận lâu dài cho nên mới làm người đạo văn, nhưng bây giờ nhìn lại, cái nghề phụ đạo văn có thể mang lại cho cô một khoản lợi nhuận cực cao, kiên trì thêm một thời gian, không nói đến chuyện làm gì khác thì ít nhất cũng đủ để nuôi mấy đứa nhỏ rồi.
Dọc đường, Phó Đông Thăng muốn nói gì đó, nhưng Khương Chi vẫn luôn không mở mắt, cho nên ông ấy không tìm được cơ hội.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đến huyện Thấm rồi.
Trương Nhân tức giận trong lòng, cho nên cô ta lái xe trở về nhà xuất bản chứ không đưa Khương Chi đến bệnh viện.
Lúc Phó Đông Thăng xuống xe, sắc mặt ông ấy tối sầm lại.
Ông ấy chửi thầm trong lòng, cái gì mà còn trẻ có triển vọng, rõ ràng Trương Nhân chỉ một cô gái ngu ngốc, cũng chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn, cũng không biết che giấu, khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái trong lòng, cũng khiến ông ấy mang tiếng xấu.
Khương Chi chẳng thèm quan tâm, cô bước xuống xe, cũng không dùng mặt nóng để áp vào cái m.ô.n.g lạnh của Trương Nhân, cô ném một tờ mười đồng lên ghế ngồi trong ô tô rồi bước đi trên đường, chuẩn bị đón taxi đến bệnh viện.
Đã một ngày trôi qua, cũng không biết An Thiên Tứ chăm sóc mấy đứa nhỏ thế nào rồi.
Phó Đông Thăng miễn cưỡng nói hai câu với Trương Nhân, sau đó ông ấy đuổi theo Khương Chi rời đi.
Cho đến khi hai người ngồi lên xe taxi, Trương Nhân mới phát hiện có một tờ tiền mười đồng sáng chói trên ghế xe hơi, sắc mặt cô ta lập tức tối sầm lại.
. . .
Trong xe taxi.
“Tiểu Khương, lời nói của Trương Nhân không thể đại diện cho tôi, cũng không thể đại điện cho quản lý cấp cao của nhà xuất bản đâu, chỉ khi nào chúng ta gặp được người mới biết được, chúng ta cũng không thể tùy tiện nghe lời khích bác của người ngoài, cô cứ yên tâm, nhà xuất bản chắc chắn sẽ không sửa đổi hợp đồng này đâu.”
Phó Đông Thăng lo lắng đến toát mồ hôi, ông ấy vừa nói vừa lấy ra một chiếc khăn khăn tay từ trong túi rồi lau trán.
Ông ấy thật sự sợ rằng Khương Chi sẽ có ác cảm với Nhà xuất bản Văn học Nhân dân.
Khương Chi cười nói: “Không gấp, đợi gặp được người rồi nói, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Nghe được lời này, trái tim căng thẳng của Phó Đông Thăng liền thả lỏng.
Ông ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui mừng hớn hở nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ông ấy đã quyết định ở trong lòng, trước khi Khương Chi đến nhà xuất bản huyện Thấm, ông ấy phải đến gặp tổng biên trước, sau đó nói ra hết mối quan hệ lợi hại của chuyện này cho tổng biên nghe, bây giờ là nhà xuất bản bọn họ cần Khương Chi, mà không phải là Khương Chi lựa chọn nhà xuất bản của bọn họ!
Phó Đông Thăng lại ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời, bây giờ Cung Tiêu Xã cũng đóng cửa rồi, tôi còn chưa mua chút đồ ăn gì cho đứa nhỏ đâu.”
Khương Chi ngược lại không để ý, cô chỉ nói: “Có lòng là được rồi.”
Phó Đông Thăng lắc đầu một cái: “Ôi trời, vậy sao mà được chứ?”
Ông ấy trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hay là thế này đi, hôm nay thì thôi vậy, tôi sẽ tìm một nhà khách gần bệnh viện để ở lại một đêm, chờ đến ngày mai, sáng mai tôi sẽ mua vài món ngon đến thăm đứa nhỏ, cô nói cho tôi biết số phòng bệnh là được.”
Khương Chi nhìn ông ấy một cái, thấy ông ấy thật sự nghiêm túc, cô cũng không nói nhiều, trả lời lại một câu.
Hôm nay thật sự khá trễ rồi, đi thăm bệnh cũng không thích hợp.
Bệnh viện nhân dân huyện Thấm.
Khương Chi xuống xe, xe taxi chở Phó Đông Thăng đến nhà khách.
Cô xoay người đi vào bệnh viện.
Phòng bệnh 208.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-70.html.]
Khương Chi vẫn chưa gõ cửa, thì đã nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc vọng ra từ trong phòng bệnh, tâm trạng của cô cũng tốt lên rất nhiều
Cô giơ tay lên gõ cửa một tiếng, không bao lâu, cửa mở ra rồi.
An Thiên Tứ nhìn thấy cô, giọng anh ấy hơi mừng rỡ: “Cô về rồi à?”
Khương Chi gật đầu, khẽ cười nói: “Hôm nay anh đã vất vả rồi Thiên Tứ, bọn họ không làm phiền anh đó chứ?”
An Thiên Tứ né người sang một bên để Khương Chi đi vào trong, rồi lại cười nói: “Tiểu Qua và Trụ Tử đều rất ngoan, sao có thể gây phiền phức cho người khác được chứ? Anh Tử và Tiểu Sơ thì đấu võ mồm một ngày, ngược lại cũng khá thú vị, tôi nghe cả ngày cũng không cảm thấy nhàm chán.”
DTV
Tâm trạng anh ấy rất tốt, mỗi lần anh ấy nghe Khương Chi nói ra hai chữ “Thiên Tứ” thì đều có cảm giác rất khác lạ.
Tiểu Sơ?
Khương Chi nhướng mày, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lê Sơ ngồi cạnh giường Trương Anh Tử.
“Mẹ!”
“Mẹ.”
“Chị Khương.”
Tiểu Qua, Trụ Tử và Anh Tử vừa nhìn thấy cô thì đều tỏ ra mừng rỡ rồi gọi cô.
Lê Sơ cũng không tỏ ra xa lạ, cười híp mắt nói: “ Chị, sao chị chỉ cảm ơn một mình anh Thiên Tứ thôi vậy? Em cũng giúp chị trông coi mấy đứa nhỏ cả ngày hôm nay đó, em nghe Tiểu Qua và Trụ Tử nói chị nấu cơm rất ngon, lúc nào đó chị cũng nấu một bữa cho em nếm thử nhé?”
Khương Chi còn chưa lên tiếng, An Thiên Tứ đã xua tay: “Đi sang một bên đi.”
Lê Sơ vui vẻ, cười một tiếng.
An Thiên Tứ liếc cậu ấy một cái rồi nói: “Tiểu Sơ biết hôm nay tôi đến bệnh viện, cho nên thằng bé nói muốn cùng tôi đến đây, anh thấy em có ý đồ khác đúng không?”
Anh ấy đã hiểu rõ chuyện trước cổng bệnh viện ngày hôm đó rồi, nhưng mà Lê Sơ cùng anh ấy đến đây là chuyện anh ấy không ngờ đến.
Lê Sơ ho khan hai tiếng, không lên tiếng.
Khương Chi đưa mắt nhìn Lê Sơ và Trương Anh Tử, khẽ than trong lòng, có vài duyên phận đúng thật là muốn ngăn cũng không ngăn được.
Theo lý thuyết, cô đón Trương Anh Tử đến phòng bệnh, thì đã xem như là chệch khỏi cốt truyện ban đầu trong tiểu thuyết rồi, không ngờ rằng cuối cùng lại vì An Thiên Tứ, mà cốt truyện vốn đi lệch đường lại một lần nữa đi đúng hướng, đây gọi là gì? Vô tình trồng liễu liễu lại xanh tốt sao?
A Phi!
Cô cũng không hy vọng thay đổi cốt truyện rồi cuối cùng vẫn quay về điểm ban đầu, nếu như vậy thì không phải cuối cùng cô vẫn sẽ c.h.ế.t thảm sao?
Nghĩ như vậy, Khương Chi không còn có tâm trạng tốt nữa.
Nhưng mà, hôm nay An Thiên Tứ và Lê Sơ đã giúp đỡ cô cũng là sự thật, cho nên cô vực dậy tinh thần mà nói: “Bệnh viện không phải là nơi tốt, tôi muốn mời hai người ăn cơm thì cũng không thể mời ở chỗ này, chờ Trụ Tử xuất viện, tôi sẽ nấu một bữa ăn ngon cho hai người ăn nhé.”
Dứt lời, Khương Chi lại khách sáo nói một câu: “Hôm nay thật sự khiến hai người vất vả rồi.”
An Thiên Tứ khó chịu mà nhíu mày lại, cô có cần phải khách sáo như vậy không?
Khương Chi cũng không có tâm tình tiếp đãi hai người, cô còn phải suy nghĩ chuyện sắp xếp lại cốt truyện nữa, cho nên cô liền giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngượng ngùng nói: “Ôi trời, hôm nay tôi đúng là về quá trễ rồi, cũng đã hơn bảy giờ, đều do tôi trì hoãn thời gian của hai người rồi.”
Trương Anh Tử ngạc nhiên thốt lên: “Hơn bảy giờ rồi sao? Không được không được, tôi phải nhanh chóng đi ngủ, cậu mau về đi.”
Vừa nói, cô bé còn chê bai mà trừng mắt nhìn Lê Sơ một cái, rõ ràng thời gian ở chung một ngày của bọn họ cũng không có thể xóa bỏ sự ác cảm của cô bé với Lê Sơ.
Lê Sơ giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, kéo An Thiên Tứ nói: “Anh Thiên Tứ, chúng ta đi thôi, đừng để người ta xem thường chúng ta.”
Cậu ấy thật sự không thể hiểu nổi, sao trên thế giới này lại có một cô gái lạnh lùng như vậy.