Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-14 21:59:49
Lượt xem: 44
Khương Chi Tử đã c.h.ế.t nhưng đứa bé Đản Tử vô cùng đáng thương.
Tuy Đản Tử được Khương Chi Tử sinh ra nhưng trong thôn Khương Gia, cậu bé còn nhận được tình cảm của mọi người hơn mẹ mình. Từ nhỏ, cậu bé đã là một đứa trẻ nghe lời, thỉnh thoảng còn chạy ra khúc ngoặt của con sông lớn sau núi để bắt cá phụ giúp mẹ mình.
Dù Đản Tử thường xuyên bị những đứa trẻ khác học theo người lớn trong nhà nói mấy lời độc ác với mình nhưng Đản Tử cũng không tức giận.
Có một số người lớn tuổi lẻ loi ở trong thôn rất có hảo cảm với Đản Tử, nhìn thấy cậu bé đều không kìm được mà cảm thán. Một đứa bé ngoan thế này lại được sinh ra từ một người phụ nữ mang đầy tiếng xấu như Khương Chi Tử.
Nhắc đến tình cảm của Khương Chi Tử đối với Đản Tử cũng rất phức tạp.
Cô ta đã từng xem đứa nhỏ này như một con bài tốt, chờ mong người đàn ông kia quay về đón mình và con nhưng đồng thời cũng hận đứa nhỏ này đã hủy hoại cuộc đời cô ta, khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh khốn khổ thế này.
Từ trước đến nay cô ta không cho phép Đản Tử gọi mình là mẹ, thái độ giống như đang tự lừa mình dối người.
Trải qua một thời gian dài, cô ta không thèm quan tâm đến Đản Tử nữa, nhưng Đản Tử là đứa bé hiểu chuyện, cậu bé có thể tự tìm đồ ăn, có một số người già trong thôn thấy cậu đáng thương nên bố thí khoai lang cho cậu.
Đáng tiếc, hầu hết số khoai lang ấy đều vào bụng Khương Chi Tử.
Hai ngày trước, Khương Chi Tử bị thương ở đầu, cô ta mê mang trên giường mất một ngày, Đản Tử phải ra ngoài tìm chút thức ăn về mới giúp cô ta chưa bị c.h.ế.t đói trên giường.
Nhưng cho dù như vậy Khương Chi Tử cũng không vượt qua được, thay vào đó là Khương Chi đã đến đây.
Suy nghĩ lại, Khương Chi chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình rất đắng chát.
Thì ra việc cô trọng sinh cũng đã được báo trước.
Trước một ngày bị ngã xuống sườn núi, Khương Chi đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ tất cả những hành vi của cô lại hoàn toàn trùng khớp với tác phong của Khương Chi Tử, nghĩ lại thì người cô đã nhìn thấy trong giấc mơ kia cũng chính là hình ảnh lóe lên trong đầu Khương Chi Tử khi cô ta đang cận kề cái chết.
Khương Chi nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy trong mơ, cô ngẩng đầu nhìn Đản Tử, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Hình như đứa nhỏ này thật sự do cô sinh ra.
Đứa nhỏ đã bốn tuổi nhưng gầy gò, nhỏ bé như mới hai ba tuổi.
Khương Chi thở dài một hơi. Mặc kệ nguyên chủ của cơ thể này có tiếng xấu đến đâu nhưng nếu bây giờ cô đã nhận lấy cuộc sống này, vậy cô phải thay đổi tất cả, phải để cuộc sống vốn đã khốn khổ này phát triển theo phương hướng tốt hơn.
“Ùng ục.”
Một loạt tiếng bụng sôi vang lên khiến Khương Chi cũng sững sờ.
Trong nháy mắt, cô thấy gương mặt Đản Tử đã đỏ bừng, Khương Chi cười khẽ một tiếng. Đúng vậy, bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chuyện cần giải quyết ngay trước mắt chính là vấn đề no ấm, nếu ngay cả một miếng cơm no cũng không giải quyết được thì đừng nói đến những việc khác.
Đản Tử e dè kéo tay Khương Chi, có thể nhận ra vẻ sợ hãi trên gương mặt đứa nhỏ.
Cậu nhỏ giọng nói: “Mẹ, con ăn rất ít, mẹ đừng bán con đi, được không? Nếu con cũng bị bán đi rồi, mẹ chỉ còn một mình thôi.”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Khương Chi Tử chợt thay đổi.
Một lúc lâu, cô cũng chưa thể tìm thấy giọng nói của mình: “Cũng? Mẹ bán ai rồi sao?”
Đản Tử bị dáng vẻ này của Khương Chi dọa cho mặt mày trắng bệch, cả người cậu bé run rẩy, đầu cúi thấp, không dám nói nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-7.html.]
Khương Chi hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô đè thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Đản Tử yên tâm! Cho dù thế nào mẹ cũng không bán con. Con ngoan ngoãn nói cho mẹ biết, mẹ bán ai rồi? Trong thoáng chốc mẹ không nhớ ra gì cả.”
Lúc nói chuyện, giọng nói của cô cũng run lên.
Đản Tử run rẩy ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “Mẹ, từ trước đến nay mẹ không cho phép con nhắc đến.”
Khóe miệng Khương Chi co giật, cổ họng khô khốc nói: “Đừng sợ, mẹ muốn biết.”
DTV
Đản Tử mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, rất lâu sau đó mới chịu nói rõ đầu đuôi.
Sau khi nghe xong, Khương Chi cũng phải trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: Khương Chi Tử, cô đúng là một kẻ không khác gì súc sinh!
Thì ra trước đây Khương Chi mang thai tư.
Sống ở thời đại thiếu thuốc men này, Khương Chi Tử có thể bình an sinh ra bốn đứa bé cũng là người may mắn.
Mấy đứa nhỏ chật vật sống với Khương Chi Tử đến lúc hơn hai tuổi, lúc này đã không còn chế độ làm công tính điểm như trước nữa, Khương Chi Tử không chịu đói được nữa, đạo đức cơ bản cuối cùng cũng mất, cô ta dùng con mình để đổi lấy thức ăn, lần lượt bán từng đứa bé cho người ta.
Khương Chi Tử bán mỗi đứa bé đổi lấy một trăm cân hạt kê.
Dần dần cô ta xem nhẹ việc bán con thế này, trong đầu cô ta xem chuyện bán con đổi thức ăn là việc có lợi cho cả hai.
Khương Chi nghe nói đến chuyện này mà chấn động vô cùng, một lúc lâu sau cũng chưa tỉnh táo lại.
Khương Chi Tử ham muốn hư danh, cô có thể nhịn.
Khương Chi Tử chưa kết hôn đã có con, cô cũng có thể nhịn.
Nhưng!
Khương Chi Tử bán con mình. Khương Chi không nhịn được. Đồ cặn bã này!
Thế mà cô phải sống bằng cơ thể của một người cặn bã thế này sao? Không! Khương Chi Tử không phải con người!
Khương Chi hít vào mấy hơi, phải cố gắng kiềm chế cơn giận muốn phun trào trong người mình. Cô hỏi: “Đản Tử, con có biết Khương Chi… Mẹ, mẹ đã bán mấy người anh kia của con ở đâu không?”
Đản Tử là đứa nhỏ nhất trong bốn đứa bé.
Tuy Khương Chi không muốn thành kẻ cặn bã này nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng chỉ có thể chùi m.ô.n.g cho “chính mình”, phải sửa chữa lại lỗi lầm, sau đó từ từ đền bù, tuyệt đối không bỏ mặc con cái của mình, không thể để chúng bị bán đi như những món hàng.
Đời trước, cô đã đọc không ít tin tức mấy đứa bé bị bán đi, quả thực giống như đang thăm dò phòng tuyến cuối cùng của tính người.
Nghe Khương Chi hỏi, nghĩ đến sự thay đổi hôm nay của mẹ mình, đôi mắt u tối của Đản Tử như sáng hơn nhưng đã lập tức ảm đạm trở lại.
Cậu bé nói: “Mẹ, mẹ muốn tìm các anh trở về sao?”
Khương Chi gật đầu, nói rất chắc chắn: “Tất nhiên! Trước kia là mẹ đã làm sai, nhất định mẹ phải tìm các anh con trở về!”
Đôi mắt của Đản Tử nóng lên, cậu bé giơ tay xoa mắt, sau đó lại lắc đầu, khóc nức nở nói: “Mẹ, con chỉ biết anh ba bị bán trong trấn nhưng không biết anh cả và anh hai bị bán ở đâu, lúc đó mẹ tránh không cho con biết.”
Lúc nói lời này, giọng nói của Đản Tử như mang đầy bi thương và oán trách.