Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:16
Lượt xem: 42
Khương Chi nhẹ thở phào, nhìn bọn chúng nói: “Chúng ta dọn phòng bệnh trước.”
“Dọn phòng bệnh?”
“Dọn phòng bệnh?”
Hai đứa nhỏ cùng nhìn về phía cô, đôi mắt nhỏ thông minh mềm mại lại mơ màng, nhìn đến nỗi Khương Chi mềm lòng, lại thầm mắng trong lòng nguyên chủ bệnh tâm thần, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, bốn đứa ở cùng nhau đáng yêu biết bao nhiêu.
Đúng là đầu óc cô ta chỉ để chứa, làm chuyện ngu ngốc hết sức.
……
Trong phòng đơn.
Trụ Tử và Tiểu Qua tò mò đánh giá xung quanh, sạch sẽ rộng rãi, xuyên qua kính cửa sổ còn có thể nhìn thấy người đi bộ trên đường.
Khương Chi thu dọn đồ đạc xong, cười nhìn hai đứa: “Trưa nay các con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ mua hết cho các con.”
Hôm nay là ngày đầu tiên hai anh em gặp nhau, phải ăn mừng.
Tiểu Qua nghiêng đầu suy nghĩ, thử nói: “Bánh bao bột mì?”
Trụ Tử cũng nhỏ giọng nói: “Con cũng muốn ăn bánh bao bột mì.”
Khương Chi im lặng, yêu cầu nhỏ nhặt này đúng là dễ làm, cô cười nói: “Được rồi, chuyện ăn cái gì thì cứ nên giao cho mẹ, cho các con hưởng lộc ăn uống no nê là được.”
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Thịch thịch thịch” tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Chi tưởng là cả nhà Trương Thuận, mở cửa mới nhìn thấy là bác sĩ Lương đến.
Bác sĩ Lương đúng là đã nhận hối lộ của cô một bao thuốc, là bác sĩ làm phẫu thuật cho Trụ Tử, lúc này nhìn thấy Khương Chi, giọng nói và thái độ đều vô cùng nhẹ nhàng: “Tôi đến đây là để thông báo cho mọi người một tiếng, ngày mai sẽ đổi thuốc.”
Khương Chi gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Lương có lòng đến đây một chuyến.”
Bác sĩ Lương ha hả cười: “Đâu nào, đều là việc nên làm, nên làm.”
Ông ấy nói xong thì ra khỏi phòng bệnh.
Ông ấy vừa mới đi, cả nhà Trương Thuận liền tới.
Khương Chi hỏi: “Anh Tử không sao chứ?”
“Không sao, không sao, không sao, thật là làm phiền cô.” Vương Ngọc Mẫn liên tục xua tay, vặn tay, dáng vẻ ngại ngùng, đôi mắt lại không nhịn được liếc nhìn trên người Trụ Tử.
Tiểu Qua có tính cách mẫn cảm, cũng thông minh, biết mấy người này chính là người nhà đã mua anh ba của cậu bé.
Cậu bé chú ý tới ánh mắt của Vương Ngọc Mẫn, loạt xoạt chạy tới trước giường, trong ánh mắt tràn vẻ phòng thủ và bài xích.
Trương Miêu Tử mím môi, đưa tay kéo kéo cổ tay của Vương Ngọc Mẫn.
Trương Thuận cũng liếc mắt nhìn bà vợ một cái, thở dài nói: “Được rồi, chỗ này không còn chuyện gì, tôi về đây, buổi chiều là có thể trở về thị trấn, lại kéo dài nữa đến tối là sẽ không thể về được.”
Vương Ngọc Mẫn thu hồi ánh mắt, vành mắt đỏ lên.
Bà ấy yên lặng gật đầu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Trụ Tử, mẹ…… Dì đi rồi, sau này không có việc gì cũng có thể đến nhà dì chơi, dẫn theo em trai của con, dì xào thịt heo cho các con ăn, biết không?”
Nói xong, lại nghẹn ngào lên.
Bà ấy thật sự thích đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện, đáng yêu xinh đẹp này.
Đôi mắt của Trụ Tử cũng đỏ lên, cậu bé nhỏ giọng nói: “Con biết, con sẽ đi.”
Cậu bé biết, bọn họ đối xử tốt với cậu bé, chỉ là, cậu bé vẫn muốn ở bên mẹ và em trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-63.html.]
Lúc này, Trương Miêu Tử khó xử nói: “Ba mẹ, chân của Anh Tử đang chảy mủ, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, vội vàng trở về như vậy, trì hoãn việc chữa trị thì phải làm sao?”
Trương Anh Tử không thèm để ý xua tay: “Có gì đâu, trở về em có thể đi vào xưởng làm việc như cũ.”
DTV
Con nhà nghèo phải lo liệu việc nhà từ sớm.
Mười tuổi ở thị trấn đã được xem như là con gái lớn, cô ấy không phải kẻ lười biếng mà không biết thị phi tốt xấu.
Ba mẹ nôn nóng trở về đi làm kiếm tiền, nếu như cô ấy ở lại huyện Thấm thì không chỉ là liên lụy bọn họ mà còn liên lụy tới mấy chị em.
Vương Ngọc Mẫn có chút lo lắng liếc mắt nhìn Trương Anh Tử, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Hiện tại chỉ tiêu công nhân đang thiếu hụt như vậy, nếu như hai vợ chồng họ lại không trở về, nói không chừng sẽ mất luôn công việc, bọn họ sẽ không trả nổi tiền phí sinh hoạt hằng ngày.
Trương Thuận nhíu mày nói: “Miêu Tử, con với em gái con ở lại bệnh viện huyện Thấm đi, đợi ổn rồi quay trở lại.”
Trương Anh Tử mím môi, bướng bỉnh nói: “Không cần! Con có thể quay về!”
Trụ Tử nhìn những người đã từng là người thân của mình, đôi lông mày nhỏ nhíu chặt lại.
Ánh mắt Khương Chi xẹt qua mặt Trụ Tử, nói: “Mọi người về trước đi, vừa rồi mới thay đổi phòng bệnh sạch sẽ cho Trụ Tử, đã bảo Anh Tử ở cùng phòng với cậu bé, sau này tôi sẽ dẫn bọn họ cùng trở về.”
Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Khương Chi.
Trương Thuận ngập ngừng nói: “Chuyện này.… Chuyện này không tốt lắm.”
Khương Chi cười cười: “Chân của Anh Tử là do cứu Trụ Tử mới bị như vậy, tôi cũng nên giúp đỡ. Với lại, bình thường tôi phải ra ngoài làm việc, chỉ có Trụ Tử và Tiểu Qua ở trong phòng bệnh thì tôi cũng không yên tâm, có Anh Tử ở đây, ít nhiều cũng coi như là có người giúp đỡ.”
Trương Anh Tử nghe vậy thì ánh mắt chợt sáng.
Cô ấy vội vàng nói: “Vâng, vậy em ở lại giúp chị Khương, chị cả, chị về cùng với ba mẹ đi, em không sao đâu.”
Trương Miêu Tử cau mày, không nói gì.
Mọi người trong nhà bàn luận hơn nửa ngày, cuối cùng trịnh trọng nói lời cám ơn với Khương Chi, lúc này mới mang hành lý lên rời đi.
Khương Chi lại nhờ y tá đặt thêm hai giường nhỏ vào phòng bệnh.
Trương Anh Tử cứ như vậy ở lại phòng bệnh của bọn họ, tính cách cô ấy thẳng thắn, nhưng lại đối xử với đám trẻ lại cực kỳ kiên nhẫn, chỉ mất một lúc, Tiểu Qua đã chuyển từ trạng thái cảnh giác phòng bị sang thân thiện vui vẻ, cùng Trụ Tử im lặng lắng nghe cô ấy kể chuyện.
Khương Chi làm nóng khăn lau mặt cho hai đứa trẻ, lại rót cốc nước cho Trương Anh Tử, hỏi: “Anh Tử có từng đi học chưa?”
Cô nhớ trong tiểu thuyết nói rằng Trương Anh Tử đã bỏ học từ khi còn học tiểu học, sau này có năng lực thì mới tiếp tục đi học.
Trí nhớ của cô rất chuẩn xác
Trương Anh Tử có chút xấu hổ nói: “Em học tập không tốt, ngay cả giáo viên đều nói em ngốc, sau này vì để tiết kiệm tiền cho gia đình nên em học đến năm lớp 3 thì không đi học nữa, mẹ em đã tìm thầy dạy nghề cho em ở trong xưởng sản xuất bông, từ đó em bắt đầu học thêu thùa, nhưng học rất nhanh.”
Khương Chi hiểu ý, trầm ngâm nói: “Vậy em có muốn tiếp tục đi học không? Chị có thể cho em tiếp tục đi học.”
Cũng không phải do cô có quá nhiều lòng tốt, chỉ là sau này hầu hết chuyện của xưởng may đều cần Trương Anh Tử đứng ra xử lý.
Trong xương cốt của Trương Anh Tử có bản chất của một con sói, nếu muốn làm việc gì thì sẽ cố gắng hết sức làm thật tốt, hơn nữa nếu đã đồng ý với cô, vậy thì sau này cô ấy nhất định sẽ giúp cô điều hành nhà máy thật tốt, nhân lúc người khác chưa trưởng thành đã vươn tay viện trợ, đây là một loại thủ đoạn để lung lạc lòng người.
Trương Anh Tử cảm thấy kinh ngạc sau khi nghe xong những lời cô nói.
Trên mặt cô ấy xuất hiện đủ loại biểu cảm, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu phức tạp nói: “Chị Khương, sao chị lại muốn giúp em như vậy?”
Ấn tượng ban đầu của Trương Anh Tử về Khương Chi thật sự rất không tốt, rốt cuộc một người có thể vì một miếng ăn mà bán con của mình thì sao có thể là người tốt được?
Nhưng sau khi làm quen và tiếp xúc nhiều thì cô ấy lại cảm thấy sự chán ghét ban đầu của mình có chút phiến diện.
Khương Chi rõ ràng là một người rất thần bí, tốt bụng và yêu trẻ con.