Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:15
Lượt xem: 63
Mọi người cũng đã biết Lê Sơ khó chịu, không muốn gây xung đột với anh ấy nên đã lập tức giải tán.
Lê Sơ đi ra khỏi đám đông, còn không quên quay đầu lại nói: “Nhớ kỹ, tôi tên là Lê Sơ!”
Nhưng mà lời nói tỏ vẻ sâu sắc của anh ấy còn chưa nói hết, một giọng nói kinh ngạc vang lên bên ngoài đám đông: “Tiểu Sơ? Sao cậu lại ở đây?”
Lê Sơ đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy An Thiên Tứ dẫn theo đứa nhỏ đứng cách đó không xa.
Anh ấy kinh ngạc kêu lên: “Anh Thiên Tứ?”
Khương Chi nghe thấy giọng nói của anh ấy, đôi mắt sáng lên, An Thiên Tứ?
Cô đi ra khỏi đám đông, quả nhiên nhìn thấy An Thiên Tứ kéo Tiểu Qua, hai người hơi có chút bụi bặm mệt mỏi.
An Thiên Tứ chăm chú nhìn.
Anh ấy không ngờ Khương Chi lại ở đây, không khỏi kêu lên: “Mẹ Nam Qua?”
Tiểu Qua nhìn thấy Khương Chi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nước mắt trào ra khỏi vành mắt.
Một đôi mắt phượng đỏ rực, giống như một chú thỏ con.
Khương Chi cũng rất nhớ cậu bé, ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cậu bé.
“Mẹ! Mẹ!”
Tiểu Qua vùng khỏi tay An Thiên Tứ, vừa gọi vừa chạy, lao vào lòng n.g.ự.c của Khương Chi.
An Thiên Tứ nhẹ nhàng thở ra, sải bước chân dài đến trước mặt Khương Chi.
Khương Chi ôm chặt lấy Tiểu Qua, còn hôn lên khuôn mặt cậu bé một cái, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía An Thiên Tứ, hơi ngạc nhiên nói: “Sao thầy An lại đến huyện Thấm?”
Tuy là thư của cô viết cho An Thiên Tứ, nhưng nội dung lại là kêu Khương Trường Hưng dẫn Tiểu Qua tới huyện Thấm, vì sao anh ấy lại đích thân tới?
Lê Sơ cũng đi tới, anh ấy liếc mắt nhìn An Thiên Tứ đánh giá từ trên xuống dưới, tò mò hỏi: “Đúng vậy, anh Thiên Tứ, không phải anh chạy tới thôn nào đó làm thầy giáo sao? Sao lại đến đây? Đứa nhỏ này là ai?”
An Thiên Tứ đưa tay vỗ vai Lê Sơ, lại nói với Khương Chi: “Vốn dĩ cũng đã lâu rồi không trở về, mẹ tôi đã gửi điện tín cho tôi, hối thúc tôi trở về, vừa đúng lúc nhận được thư của cô nên tôi về luôn.”
DTV
Anh ấy dừng một chút, lại nói: “Cô nói là cô muốn tới bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Khương Chi có chút đau đầu, không biết nên giải thích như thế nào.
Lê Sơ đúng lúc ngắt lời, anh ấy nhìn An Thiên Tứ với vẻ mặt gian xảo, vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Em biết, chắc chắn là dì Lâm hối thúc anh trở về hẹn hò, ha ha, anh Thiên Tứ, anh chạy xa như vậy cũng trốn không thoát.”
An Thiên Tứ nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Anh ấy híp mắt, nói: “Lại là Đăng Vân lảm nhảm với cậu đúng không?”
Lê Sơ che miệng cười, không chút khách sáo bán đứng anh họ: “Anh ấy nói, anh Thiên Tứ già rồi, nên cưới vợ rồi.”
Khương Chi nói giọng nhẹ nhàng, cũng không muốn ở ngoài đường làm khỉ cho người khác xem nên nói: “Thầy An, cám ơn anh, đợi khi trở về thôn tôi sẽ cám ơn anh đàng hoàng, bây giờ tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Tiểu Qua, chào tạm biệt thầy đi con.”
Tiểu Qua mỉm cười vẫy tay với An Thiên Tứ: “Tạm biệt thầy.”
An Thiên Tứ cười sờ đầu cậu bé: “Hẹn gặp lại.”
Anh ấy thấy Khương Chi không muốn nhiều lời, cũng không hỏi chi tiết, chỉ nói: “Nhà tôi vừa vặn ở huyện Thấm, khu Đào Viên, mẹ Nam Qua, cô có việc gì cần giúp đỡ thì cứ việc tới tìm tôi, nếu không còn chuyện gì vậy tôi đi trước.”
Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Vâng, cám ơn thầy An.”
Sau khi hai người từ biệt, An Thiên Tứ và Lê Sơ cùng nhau rời đi.
Khương Chi nheo mắt nhìn theo bóng dáng của hai người, cô nhớ rõ trong tiểu thuyết không có người tên An Thiên Tứ này, nhưng hôm qua cô vừa gặp người tên Lê Đăng Vân này, nay vừa nghe lại nhớ ra người anh họ này của nam chính.
Lê Đăng Vân, con trai của Lê Cần phó thư ký của huyện ủy huyện Thấm.
Em trai của Lê Cần, Lê Miễn, cũng chính là ba của Lê Sơ, là nhân vật có m.á.u mặt ở Thượng Kinh, cuốn tiểu thuyết sau này xen lẫn không ít chuyện về xã hội thượng lưu ở Thượng Kinh.
Lúc này, Trương Anh Tử khập khiễng đi tới, nhỏ giọng nói: “Chị Khương, cảm ơn chị.”
Cô ấy có hơi thảm hại, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có lớp lớp mồ hôi lạnh rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-62.html.]
Tiểu Qua nắm c.h.ặ.t t.a.y của Khương Chi, tò mò đánh giá Trương Anh Tử, không biết đây là ai.
Khương Chi nhíu mày hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu sao?”
Trương Anh Tử ấp úng nói: “Chân…… Chân em đau quá.”
Sắc mặt Khương Chi hơi nghiêm trọng, vội vàng kêu Trương Thuận: “Mau ôm cô ấy vào bệnh viện đi, coi chừng miệng vết thương nhiễm trùng”.
Trương Thuận sợ tới mức run lên, cũng không dám chậm trễ, ném túi lớn túi nhỏ trong tay xuống đất, rồi nhấc Trương Anh Tử lên chạy về phía bệnh viện, vẻ mặt ông ấy đầy hối hận, nếu vì trở về đi làm mà làm chậm trễ chân của con gái, vậy đúng là……
Khương Chi kéo Tiểu Qua, cầm đồ giúp Vương Ngọc Mẫn, mọi người lại quay trở về bệnh viện.
Khương Chi đưa đồ về bệnh viện, kêu mấy người Vương Ngọc Mẫn chờ Trương Anh Tử, đợi lát nữa bác sĩ xem thấy ổn thì đưa thẳng đến phòng 208 là phòng bệnh mới của Trụ Tử tìm cô, dứt lời, lúc này cô mới dẫn Tiểu Qua trở về phòng bệnh cũ, chuẩn bị dọn đồ đi qua.
Trên đường, mắt Tiểu Qua mở to, giọng nói run rẩy cả lên.
Cậu bé nức nở nói: “Mẹ…… Mẹ, mẹ tìm được anh ba rồi sao? Có phải mẹ tìm được anh ba rồi không?”
Cậu bé nghe thấy mẹ nhắc tới, Trụ Tử.
Khương Chi dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tiểu Qua, cụp mắt, cười nói: “Đúng vậy, mẹ đã tìm được anh ba của con rồi, con có vui không?”
Tiểu Qua vội vàng gật đầu, giống như gà con mổ thóc, ngoài miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ, có phải chúng ta có thể mang anh ba về nhà không?”
“Mẹ, quay về nhất định phải làm bún thịt, măng xào, còn có bánh bao bột mì mềm mại nhất cho anh ba!”
“Mẹ, anh ba có còn nhớ con không?”
“……”
Trong lúc nói chuyện, hai mẹ con cũng đi tới cửa phòng 203.
Khương Chi đẩy cửa ra, Tiểu Qua lập tức lao vào, mắt cậu bé quét một vòng, cuối cùng tầm mắt chậm rãi đặt ở trên người Trụ Tử, trên mặt có chút nghi ngờ, nói với Khương Chi đang đi vào: “Mẹ, anh ấy là anh ba sao?”
Trên người Trụ Tử băng kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt và miệng.
Trong lòng Khương Chi chua xót, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”
Tiểu Qua lập tức khóc thành tiếng, gào lên.
Lúc này, Trụ Tử cũng đã nhìn thấy Tiểu Qua, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cậu bé sáng lên, vừa kích động lại hưng phấn, nhưng cũng không nói câu nào.
Tiểu Qua chậm rãi di chuyển đến trước giường bệnh, khóc lóc nói: “Anh ba của con sao lại trở thành như vậy? Trên đầu mẹ bị thủng lỗ mà còn phải quấn mấy vòng, có phải ở trên người anh ba toàn là lỗ thủng không? Đau quá, đau quá.”
Nghe cậu bé nói xong, mắt Trụ Tử cũng đã ươn ướt, nghẹn ngào theo.
Ánh mắt Khương Chi chợt lóe, ngăn nước mắt tuôn rơi.
Cô bước tới, một tay nắm tay Tiểu Qua, một tay nắm tay Trụ Tử, đặt tay hai đứa nhỏ vào nhau, nhẹ giọng nói: “Anh ba con không sao, anh con sẽ sớm khỏe lại, đến lúc đó, các con có thể đi học cùng nhau, cùng nhau đá cầu, cùng nhau ăn bánh bao bột mì.”
“Được không?”
Tiểu Qua và Trụ Tử oa oa khóc lớn.
Mẹ của đứa bé ở giường bên cạnh nhìn thấy mà thương xót nói: “Ôi, nhìn xem, mấy đứa nhỏ thật đáng thương. Em gái, chưa từng nghe em nói, em sinh đôi sao? Hiếm lắm, rất hiếm.”
Khương Chi không nói gì, Tiểu Qua lại thút tha thút thít quay đầu lại nói: “Chúng con là bốn anh em, không phải song sinh.”
Trụ Tử cũng nhỏ giọng nói: “Là bốn anh em”.
Vẻ mặt mẹ đứa bé kinh sợ nhìn Khương Chi, một lúc lâu sau mới cười lạnh nói: “Em gái, nhìn vòng eo thon gọn của em, sao có thể sinh được bốn đứa nhỏ chứ? Trước giờ tôi chưa từng thấy ai giỏi vậy cả.”
Người đàn ông trung niên cũng giơ ngón cái về phía Khương Chi: “Thật hiếm có, chuyện này sao chưa từng đưa lên báo?”
Khóe miệng Khương Chi giật giật.
Bản thể trước kia của cô tiếng xấu không chịu được, còn lên báo sao?
Theo lời họ buông xuống, tiếng khóc của hai đứa nhỏ từ từ dừng hẳn, chẳng bao lâu, cảm giác xa lạ vì lâu ngày không gặp từ từ biến mất, hai đứa chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói chuyện gì.