Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:47
Lượt xem: 52
Dù sao thì, cho dù Trương Anh Tử có tài giỏi hơn nữa, trong quá trình đạt được thành tựu kia thì cô ấy cũng vô cùng cực khổ khó khăn, nhưng cô ấy vẫn từng bước leo lên, cô ấy còn từng dựa vào một người ông già giàu có, vợ vừa mới qua đời để trở thành mẹ kế của một người đàn ông trung niên còn lớn tuổi hơn mình.
Khương Chi sẵn lòng cho Trương Anh Tử một cơ hội, một cơ hội ít gập ghềnh hơn.
Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn đều lo lắng nhìn Trương Anh Tử, hôm qua bọn họ liền nhìn ra được sự tài giỏi hơn người của Khương Chi, cô chỉ đi ra ngoài một chuyến thì đã có thể dễ dàng lấy mấy ngàn đồng về, nếu như Anh Tử đi theo cô, con bé chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn việc làm công nhân trong nhà máy!
Trương Anh Tử chần chờ nói: “Nhưng mà tôi mới mười tuổi thôi.”
Khương Chi cười nói: “Tôi cũng không phải sẽ để cho cháu tiếp quản ngay, tôi tin rằng cháu có thể trưởng thành hơn, sao vậy, cháu không có lòng tin vào chính mình sao?”
Lời nói của cô đã thật sự khơi dậy sự kiên cường trong m.á.u của Trương Anh Tử, cô bé gân giọng nói: “Có lòng tin! Được, cháu sẽ theo dì làm ăn! Tiểu Khoan trở về bên cạnh dì, sau này cháu cũng có thể thường xuyên gặp em ấy.”
Trương Anh Tử biết, từ khi cha mẹ cô bé nhận một ngàn đồng kia, Tiểu Khoan cũng không còn là em trai cô bé nữa rồi.
Khương Chi thản nhiên cười một tiếng, có thêm một người yêu thương Trụ Tử thì cô cầu còn không được.
Trên mặt Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn cũng có ý cười, cho dù nói thế nào, sau này Anh Tử nhất định có thể sống tốt.
Lúc này, Trương Miêu Tử cắn môi đi đến trước mặt, Khương Chi thấp giọng nói: “Dì, có thể để cháu đi theo dì làm ăn được không ạ?”
Khương Chi nhướng mày nhìn cô bé, cô nhìn thấy được một chút không tin tưởng trong mắt Trương Miêu Tử, rõ ràng chuyện “cô” đã từng bán Trụ Tử, khiến đối phương không tin tưởng vào nhân phẩm của cô, chỉ sợ rằng cô sẽ bán Trương Anh Tử luôn.
Khương Chi cũng không ngại chuyện này, nhàn nhạt nói: “Được, cháu đi theo Anh Tử là được.”
Trương Anh Tử mỉm cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trương Miêu Tử, sau đó nhìn về phía Khương Chi: “Dì, khi nào chúng ta sẽ mở xưởng?”
Khương Chi cau mày, bất mãn nói: “Chị mới hai mươi ba tuổi, có thể đừng gọi chị là dì được không? Gọi chị Khương là được. Còn chuyện mở xưởng, chờ Trụ Tử khỏe lại rồi chúng ta sẽ trở về làm, chị sẽ mở xưởng quần áo ở thị trấn Đại Danh.”
Trương Miêu Tử nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chị Khương? Vậy không phải sẽ sai bối phận hay sao?”
Trương Anh Tử phá lên cười, trong phòng nhất thời tràn ngập niềm vui.
Khương Chi đi thăm bệnh, lại thu hoạch hai nhân công, vụ mua bán này không thua thiệt.
Khương Chi nhìn về phía Trương Thuận, hỏi: “Bây giờ mọi người phải về trấn Đại Danh à?”
Lúc này, tâm tình của Trương Thuận đã thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: “Đúng vậy, trong xưởng cũng thúc giục, chúng tôi phải trở về đi làm, cũng không thể lên huyện một chuyến lại làm mất công việc được, Anh Tử cũng khỏe hơn nhiều rồi, không còn gì đáng lo nữa.”
Khương Chi trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy được, mọi người về trước đi, chờ Trụ Tử khỏe rồi, tôi sẽ đến báo cho mọi người một tiếng.”
Vương Ngọc Mẫn cũng không còn thận trọng như lúc đầu nữa, cô ấy gật đầu liên tục nói: “Ôi, được thôi!”
Khương Chi rời khỏi phòng bệnh sau khi nói lời tạm biệt.
Trương Anh Tử ngồi dựa ở đầu giường, có chút nghi ngờ: “Chị Khương nhìn không giống như người sẽ bán con mình mà?”
Trương Thuận lắc đầu một cái, trầm giọng nói: “Bây giờ cô ấy khác với lúc trước, lúc này cô ấy ăn mặc gọn gàng, cũng không đói gầy thành như lúc trước, không biết là xảy ra chuyện gì nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-60.html.]
Vương Ngọc Mẫn cười nói: “Quan tâm mấy chuyện này làm gì, bây giờ cô ấy có bản lãnh, đón Tiểu... Trụ Tử về, thằng bé cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, bây giờ cô ấy lại kéo Anh Tử nhà mình mở xưởng, cuộc sống của nhà mình sau này không tệ được đâu.”
Trương Miêu Tử môi mấp máy, có chút khó chịu nói: “Chỉ là nhà chúng ta không có con trai nữa rồi.”
Cô bé vừa nói ra những lời này, phòng bệnh lại trở nên im lặng.
Một lúc sau, Trương Thuận mới thở dài: “Đáng tiếc, nhà họ Trương chúng ta định sẵn chỉ có con gái mà thôi, không có người chống đỡ gia đình.”
Trương Anh Tử không phục, cứng cổ nói: “Con gái thì sao chứ? Chờ con lớn rồi, con sẽ tìm một người đàn ông đến nhà ở rể, khiến cho nhà họ Trương chúng ta phất lên. Không có con trai thì không có con trai, con cũng không tin mình không làm được!”
...
Khương Chi trở về phòng, Trụ Tử lại ngủ rồi.
Cô nhìn về phía y tá, cau mày nói: “Đứa nhỏ ngủ nhiều như vậy, không có chuyện gì chứ ?”
Cô y tá nhận được chỗ tốt, cho nên cười híp mắt nói: “Bị thương nguyên khí thì sẽ như vậy đó, đứa nhỏ quá mệt mỏi rồi, cơ thể thằng bé bị thiếu nước, đợi đến lúc cởi băng gạc là sẽ ổn thôi, không có chuyện gì đâu, ngủ nhiều ngủ ngon, mau khỏe lại.”
Khương Chi yên lòng, gật đầu cảm ơn.
Cô y tá xua tay: “Có chuyện gì nữa thì gọi tôi nhé.”
Khương Chi vừa mới ngồi xuống, cô liền nghe thấy người nằm trên giường bệnh sát cửa đập tờ bào một cái, hét lớn: “Vậy là hết rồi sao? Sao có thể hết được chứ? Dương Thiết Tâm cuối cùng ra sao vậy? Vợ anh ta và vợ Quách Hiểu Thiên thật sự bị bắt đi à? Ôi trời, rốt cuộc là sao chứ?”
Khương Chi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Có một người đàn ông trung niên đang nằm trên cái giường bệnh đó.
Ông ấy cũng giống như đứa nhỏ ở giường bên cạnh, bị thương ở chân.
Lúc này, trên tay ông ấy đang cầm một tờ báo mới, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, giống như người thức khuya xem phim truyền hình nhưng được thông báo tập tiếp theo sẽ phát sóng vào thứ Tư tuần sau.
Vợ ông ấy hung hăng vỗ vào tay ông ấy: “Nhỏ tiếng một chút đi, tự nhiên phát điên gì vậy!”
Bà ấy vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Khương Chi với ánh mắt có lỗi, khách sáo nói: “Xin lỗi, sở thích duy nhất của chồng tôi là đọc báo mỗi ngày, khi nào đọc được tin tức hay ho thì ông ấy sẽ như vậy, thật xin lỗi.”
Khương Chi cười một tiếng, nói: “Có thể cho tôi mượn tờ báo đọc được không?”
Nghe vậy, kia đàn ông trung niên liền sảng khoái đưa báo cho vợ mình, để bà ấy đưa tờ báo cho Khương Chi, đồng thời còn nói rằng: “Cô xem tiểu thuyết ở trang bìa đi, tiểu thuyết mới xuất bản hôm nay tên là… tên là… ôi ôi, Anh hùng xạ điêu! Đúng, chính là cái tên này!”
“Ôi trời, đây là lần đầu tiên tôi đọc một cuốn tiểu thuyết như thế này, đừng nói chứ, thật khiến người khác say mê mà.”
Khương Chi khẽ cười, nói: “Được xuất hiện lên trang đầu sao?”
DTV
Đàn ông trung niên theo bản năng lập lại câu: “Lên trang đầu? Ha ha, đúng là xuất hiện ở trang đầu, từ này thật sự rất thích hợp”.
Khương Chi nhận lấy tờ báo vợ ông ấy đưa cho, cô nhướng mày khi nhìn trang tiểu thuyết chiếm một diện tích khá lớn, Phó Đông Thăng này cũng xem như có chút bản lãnh, có thể giành được quyền hạn lớn như vậy, hơn nữa tờ báo này lại phổ biến ở huyện Thấm nhanh như vậy.
Cô xem một lát, sau đó trả tờ báo lại.