Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:43
Lượt xem: 52
Ngay tại lúc này, Trụ Tử chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đói rồi.”
Khương Chi thu lại cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Con ăn bánh kem có được không? Lại uống thêm một ly sữa bò nhé.”
Trụ Tử dùng bàn tay quấn băng gạc xoa xoa gò má của Khương Chi, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói với giọng nói khe khẽ khàn khàn: “Con biết, mẹ đói bụng nên mới làm vậy.”
Nghe vậy, Khương Chi vô cùng đau lòng xót xa.
Cô thà là nghe Trụ Tử trách cô, oán cô, cũng không muốn cậu bé hiểu chuyện như vậy, một câu nói nhẹ nhàng “Con biết mẹ đói bụng nên mới làm vậy”, điều này khiến cảm giác tội lỗi và buồn bã của cô dâng lên đến đỉnh điểm, đụng nhẹ một chút cũng thấy đau nhức.
Cô bỗng nhiên vui mừng vì mình đã trở thành Khương Chi Tử, mặc dù cô ta là một kẻ cặn bã, để lại một đống chuyện không đâu ra đâu cho cô, nhưng cô ta lại cho cô cơ hội đến đây để đền bù, để thay đổi, đứa nhỏ tốt như vậy nên là con trai của Khương Chi cô !
Khương Chi bưng bánh kem, đút từng muỗng từng muỗng cho Trụ Tử.
Bánh ngọt ăn vào mềm dẻo ngon ngọt, Trụ Tử chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, bánh này ăn ngon thật.”
Mùi bánh kem ngọt ngào khiến đứa nhỏ nằm giường bệnh cạnh khóc òa lên: “Con cũng muốn ăn bánh kem, con cũng muốn ăn!”
Nghe vậy, mẹ đứa nhỏ la rầy: “Lúc ăn cơm con không chịu ăn, ăn bánh kem gì chứ? Vừa uống sữa mạch nha mà con lại đói rồi à? Mẹ xuống nhà ăn mua trứng gà chưng cho con ăn nhé, được không?”
Đứa nhỏ khóc lóc om sòm nói: “Không được, con không chịu đâu, con chỉ muốn ăn bánh kem, con muốn ăn!”
Lúc Khương Chi quay đầu lại, cô vừa khéo đụng phải ánh mắt ngượng ngùng của mẹ đứa nhỏ giường bên.
Cô ấy có chút bất đắc dĩ xoa xoa tay: “À. . . Em gái, chị có thể, có thể mua lại một miếng bánh kem của em hay không?”
Khương Chi không lên tiếng, mà cô nhìn về phía Trụ Tử.
Trụ Tử toét miệng cười cười, đụng đến vết thương, cậu bé đau đến nỗi xuýt xoa, nhưng vẫn nói: “Mẹ, mẹ chia cho bọn họ một ít đi, Trụ Tử cũng ăn không hết nhiều như vậy đâu, em trai ăn thì sẽ không đau nữa.”
Khương Chi mím môi, cô cắt một miếng bánh cho bọn họ theo lời Trụ Tử.
Mẹ đứa nhỏ ngượng ngùng nói: “Vậy. . vậy sao mà được, bao nhiêu tiền thế? Chị trả tiền cho em nhé?”
Khương Chi lắc đầu: “Không cần đâu, đây là tâm ý của đứa nhỏ.”
Mẹ đứa nhỏ nghe vậy, luôn miệng nói cám ơn, sau đó cô ấy bắt đầu nói chuyện với Khương Chi.
“Em gái, chị thấy em cũng không lớn tuổi cho lắm, đứa nhỏ này thật sự là con ruột của em à?”
“ Vâng.”
“Con trai chị nghịch ngợm khiến tay chân bị bỏng, ôi, vào bệnh viện một chuyến mà tốn rất nhiều tiền đó, cũng không biết khi nào mới lành, nếu như để lại sẹo thì đứa nhỏ sẽ buồn lắm. . . Nhưng mà con trai em làm phẫu thuật rồi mà, thằng bé sẽ khỏi nhanh thôi, em cứ yên tâm đi.”
Khi mẹ của đứa nhỏ nói đến chuyện “Để lại sẹo”, cô ấy liền nhìn thấy khuôn mặt của Khương Chi trầm xuống, cho nên vội vàng nói mấy câu tốt đẹp.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách lặng lẽ.
Một cô bé khoảng chừng mười một, mười hai tuổi thò đầu vào, cô bé mặc một chiếc áo bông có mảnh vá, chân đi đôi giày vải nhung làm thủ công, trừ màu da có chút đen thì sắc mặt cô bé lại rất có tinh thần.
DTV
Cô bé nhìn về phía Trụ Tử, lại nhìn Khương Chi rồi ngập ngừng bước vào trong.
Trụ Tử đang uống sữa bò bằng ống hút, nhìn thấy cô bé bước vào, cậu bé không nhịn được mở to mắt gọi một tiếng: “Chị cả.”
Khương Chi quay đầu, cô nhìn khuôn mặt của Trương Miêu Tử.
Từ cách Trụ Tử gọi cô bé này, Khương Chi biết cô bé này là con gái của Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn, chỉ là cô không ngờ rằng bọn họ dẫn mấy đứa nhỏ đến huyện Thẩm luôn rồi.
“Cháu có chuyện gì sao?”
Sắc mặt của Trương Miêu Tử căng thẳng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Dì, dì đừng dẫn Tiểu Khoan đi có được không ạ?”
Khương Chi ngạc nhiên nhướng mày, cô bình tĩnh là nói: “Thằng bé là con trai tôi, đương nhiên phải đi với tôi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-58.html.]
Trương Miêu Tử đỏ bừng mặt, thấp giọng nói: “Từ lúc dì bán em ấy cho nhà cháu để đổi lấy lương thực thì em ấy đã không còn là con của dì nữa, em ấy là con của cha mẹ cháu, em ấy đến nhà cháu để nối dõi tông đường!”
Khương Chi cười nhạt: “Ba mẹ cháu cầm một ngàn đồng về rồi mà, bọn họ không nói chuyện này cho cháu biết à?”
Trương Miêu Tử lập tức ngẩn người, vành mắt cô bé đỏ lên, nhưng vẫn là cứng cổ bướng bỉnh nói: “Tiểu Khoan bị bỏng, là em gái cháu đã nghe thấy tiếng động, em ấy đã dẫm lên nước sôi để cõng Tiểu Khoan ra ngoài đó dì, em ấy bị bỏng đến mức toác cả da luôn rồi, bây giờ em gái cháu cũng đang nằm bệnh viện.”
“Lúc nãy cha mẹ cháu về cứ khóc mãi, bọn họ không nỡ rời xa Tiểu Khoan, mấy đứa em gái của cháu cũng muốn đến đây, nhưng cha mẹ cháu không cho phép.”
“Dì, dì vẫn còn có con trai mà, dì để Tiểu Khoan ở lại nhà cháu đi, cháu xin dì đó.”
Nói đến chỗ kích động, nước mắt của Trương Miêu Tử lã chã rơi xuống, nhà cô bé đã mong chờ bao nhiêu năm, cuối cùng mới có được một đứa con trai.
Tiểu Khoan xinh xắn đáng yêu, mấy người nhiều chuyện ở trong khu nhà ở có ai không nói nhà bọn họ may mắn chứ?
Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
Trụ Tử nghe Trương Miêu Tử nói, khóe mắt cậu bé cũng đỏ rồi.
Khương Chi không động lòng, cô thản nhiên nói: “Nhà cháu đã nhận tiền, chuyện này coi như xong. Nếu như nhà cháu nhất quyết muốn đánh con bài tình cảm này, thì cũng phải chờ vết thương của Trụ Tử lành hẳn rồi nói tiếp, bây giờ cháu nói những chuyện này thì chỉ khiến thằng bé cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.”
Trương Miêu Tử vừa nghe thấy lời này, cô bé thật sự đã im lặng.
Cô bé cắn môi nhìn Trụ Tử, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng cô bé vẫn chạy bước nhỏ rời khỏi phòng bệnh.
Khương Chi quay lại nhìn về phía Trụ Tử, cậu bé cũng đang nhìn cô.
Khương Chi than nhẹ một tiếng, cô nói: “Con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngày mai mẹ sẽ đi thăm chị hai của con, con đừng lo lắng nhé. Ngày mai mẹ sẽ viết thêm một bức thư gửi về nhà, nhờ người dẫn Đản Tử đến đây bầu bạn với con nhé.”
Đôi mắt của Trụ Tử sáng lên.
Cậu bé nhớ Đản Tử.
. . .
Khương Chi dựa vào giường bệnh, ngủ tạm một đêm.
Sáng sớm, Khương Chi nhân lúc Trụ Tử còn đang ngủ, cô lại nhờ cô y tá giúp mình chăm sóc cậu bé rồi rời khỏi bệnh viện đến bưu điện.
Bây giờ đã có điện thoại công cộng, cũng có thể gửi điện tín, nhưng tiếc là cô không biết số nhắn tin.
Theo như cô được biết, phải đến cuối những năm 1980, đầu những năm 1990, những thứ như điện thoại mới bước vào giai đoạn phát triển vượt bậc, nhưng mà khi đó, người ta lắp điện thoại cũng chủ yếu để làm ăn, kinh doanh.
Khương Chi đạp xe đạp, cô nhanh chóng đến bưu điện.
Bưu điện của huyện Thẩm rất đông người, ngay cả nhân viên làm việc cũng có đến mấy người.
“Làm phiền cô, tôi muốn gửi một lá thư”.
Khương Chi giơ lá thư trên tay về phía nhân viên bưu điện, cô viết lá thư này tối hôm qua, trong thư viết làm phiền Khương Trường Hưng đưa Tiểu Qua tới huyện Thẩm một chuyến, cô sẽ thanh toán toàn bộ chi phí ăn ở đi lại.
Cô lo rằng Khương Trường Hưng không biết chữ, cho nên cô đã cố ý gửi thư đến trường tiểu học trong thôn, làm phiền thầy giáo An một lần.
“Đây, cô chọn một con tem, một con tem tám xu.”
Nhân viên có khuôn mặt tròn chép miệng, ra hiệu Khương Chi chọn một con tem.
Khương Chi gật đầu, mua tem dán lên lá thư, nhân viên có khuôn mặt tròn đóng dấu rồi nói: “Được rồi, cô về đi, tối nay lá thư này sẽ được đưa đến thôn Khương gia.”
Rời khỏi bưu điện, Khương Chi tìm một quầy hàng, cô mua hai chén hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều.
Cô lại đến một góc rẽ không có người, mua thêm chuối và táo trong cửa hàng của hệ thống.
Khương Chi nhớ rằng bệnh nhân bị bỏng nên ăn nhiều trái cây giàu vitamin.