Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:40
Lượt xem: 36
Khương Chi trả tiền rồi xuống xe, tài xế lái taxi nhìn theo bóng lưng cô rồi xì một tiếng đầy khinh miệt, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Khương Chi đứng trước cổng khu Đào Viên, nói vài câu với người gác cổng, đối phương thấy cô là một cô gái yếu ớt, nói muốn tìm người thân thì không đề phòng, sau đó đã mở cổng cho cô vào trong.
Khương Chi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào khu dân cư, cô nhìn hai bên tìm đến một bụi cỏ tươi tốt, vắng vẻ, Khương Chi mở thương thành của hệ thống lên xem, chọn ra một máy nghe nhạc có giá trị hơn ba ngàn, ôm hộp trên tay, định bắt đầu gõ cửa từng nhà.
Khương Chi rất may mắn, mới vừa gõ cánh cửa đầu tiên thì cánh cửa đã mở ra.
Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên mang kính, nhìn rất tao nhã, lễ độ, người này vừa nhìn thấy Khương Chi đã rất ngạc nhiên: “Cô là?”
Khương Chi nhấc máy nghe nhạc trong tay mình lên, thấp giọng nói: “Dì, dì muốn mua máy nghe nhạc không?”
Lâm Huệ Chi nghe vậy, ánh mắt đã sáng lên: “Đây là máy nghe nhạc sao?”
Khương Chi vừa nhìn đã biết có cơ hội, cô nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Cô buôn bán vụng trộm, có thể kín đáo thì nên kín đáo.
Lâm Huệ Chi nghe vậy cũng gật đầu. Con trai của bà ấy đúng là rất mong muốn một chiếc máy nghe nhạc.
Vào nhà, Khương Chi mở hộp đựng máy ra cho Lâm Huệ Chi kiểm tra, cũng cắm điện chạy thử.
Lâm Huệ Chi rất hài lòng nói: “ m thanh từ chiếc máy này không tệ, bề ngoài cũng xinh đẹp. Bao nhiêu tiền?”
Lâm Huệ Chi không đến mức không biết điều mà hỏi đối phương có được chiếc máy này từ đâu, dù sao chỉ cần hợp ý bà ấy là được, bà ấy tin rằng con trai mình cũng thích, gần đây Lâm Huệ Chi đang tìm cách đặt hàng một chiếc máy thế này nhưng không dễ dàng đến lượt mình.
Khương Chi nói: “Tôi mua chiếc máy này hơn ba ngàn, hoàn toàn là hàng mới, vì bây giờ tôi cần tiền nên sẽ bán hai ngàn năm trăm đồng”.
Lời này của cô không hề gạt người, cô đã bỏ ra ba ngàn sáu trăm đồng mua chiếc máy này, tiền trong hệ thống cũng chỉ còn lại mười sáu ngàn bảy trăm năm mươi chín đồng hai.
Lâm Huệ Chi vừa nghe thấy đã giật mình nhìn cô, bà ấy kiểm tra thiết bị một lần nữa thật cẩn thận, phát hiện chiếc máy này đúng là hàng mới, không hề có dấu vết bị tháo gỡ. Lâm Huệ Chi trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, hai ngàn năm trăm thì hai ngàn năm trăm! Tôi lên lầu lấy tiền cho cô.”
Dứt lời bà ấy đã đi lên lầu.
Bà ấy không phải người ngốc, giá cả của những chiếc máy nghe nhạc bây giờ cũng từ hai ngàn hai trở lên, vì vậy hai ngàn năm trăm cũng không tính là lỗ.
Khương Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Quả nhiên máy nghe nhạc chính là hàng hiếm.
Không bao lâu sau, Lâm Huệ Chi đi xuống, trong tay bà ấy cầm một cọc tiền rất dày.
Lâm Huệ Chi đưa tiền cho cô, nói khẽ: “Cô kiểm tra đi, hai ngàn năm trăm, không thiếu một xu nào.”
Khương Chi gật đầu, cô không khách sáo, lập tức đếm tiền soàn soạt trước mặt Lâm Huệ Chi, trong này là hai trăm năm mươi tờ mười đồng, không thừa không thiếu. Cô cười nói: “Đủ rồi. Đúng rồi, ở đây tôi còn có máy ghi âm, ti vi và tủ lạnh, dì có muốn mua không?”
Lâm Huệ Chi cực kỳ ngạc nhiên, bà ấy chợt cười nói: “Cô là dân buôn lậu à?”
Đây còn là lần đầu tiên bà ấy gặp dân buôn lậu. Thế giới này thật sự thay đổi rồi.
Khương Chi ngẩn ra, cười nói: “Dì cảm thấy như vậy cũng được.”
Lâm Huệ Chi ngẫm nghĩ nói: “Tôi không cần mấy món khác nhưng tôi có một người bạn, cô ấy cũng muốn mua máy nghe nhạc, cô còn loại hàng này không?”
Trên mặt Khương Chi giãn ra, gật đầu nói: “Có ạ! Dì chờ một lát, tôi lập tức đi lấy đến đây”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-56.html.]
Nói xong, cô chạy ra ngoài, lúc Khương Chi trở lại, trong tay cô đã xách theo hai hộp đựng máy nghe nhạc.
Lâm Huệ Chi nhìn thấy cô thật sự có hàng thì dẫn cô đi vòng qua một con đường nhỏ, đi bộ đến một vườn hoa yên tĩnh, trong vườn có một cây mai nở hoa màu đỏ tươi, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Khương Chi nhíu mày. Xem ra người sống ở nơi này rất có phong cách.
Lâm Huệ Chi gõ cửa, không bao lâu sau có một người trẻ tuổi ra mở cửa, người này cười nói: “Dì Lâm, dì đến đây có gì không ạ?”
“Đăng Vân, mẹ cháu đâu?”
Thanh niên tên Đăng Vân nói: “Mẹ cháu ra ngoài chơi mạt chược, còn chưa về. Dì Lâm có việc gì vậy ạ?”
Lâm Huệ Chi chỉ vào Khương Chi, vừa cười vừa nói: “Lần trước chẳng phải mẹ cháu đã nói muốn mua máy nghe nhạc sao? Cô gái này có hàng, dì mới mua một chiếc, bây giờ dẫn cô ấy đến đây giới thiệu cho mẹ cháu”.
Lê Đăng Vân vừa nghe nói, sắc mặt đã trở nên rạng rỡ.
Anh ta vội nói: “Thật sự là máy nghe nhạc sao? Có thể cho tôi xem thử không?”
Khương Chi gật đầu, đưa chiếc hộp trong tay mình cho anh ta.
Lê Đăng Vân chỉ tay vào phòng mình: “Dì Lâm, hai người vào trong đi, cháu muốn thử một chút, nếu được thì cháu mua, trùng hợp là em họ cháu cũng sắp đến huyện Thấm, cháu một cái, em họ cháu một cái, vừa đủ.”
Lâm Huệ Chi khoát tay: “Các cháu trao đổi đi, dì phải trở về ngay, trong nhà còn có việc.”
“Hì hì, cháu biết rồi, dì Lâm bận gửi đồ cho Thiên Tứ đúng không?”
Lê Đăng Vân cười hì hì, trêu ghẹo một tiếng rồi chạy vào nhà, lập tức thử máy nghe nhạc.
Lâm Huệ Chi lắc đầu cười, bà ấy nói với Khương Chi: “Tôi đi trước đây, nhìn Đăng Vân cũng muốn mua đó, cô chờ thằng bé một lúc nhé!”
Khương Chi vâng một tiếng, ánh mắt cô nhìn Lâm Huệ Chi như có điều suy nghĩ. Thiên Tứ sao?
Cô cũng biết một người tên Thiên Tứ, trùng hợp là người này cũng đến từ huyện Thấm.
An Thiên Tứ.
Vẻ mặt Khương Chi hơi kỳ lạ, cô không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, chạy đến huyện Thấm buôn bán cũng có thể bán cho mẹ của An Thiên Tứ. Thế nhưng Khương Chi không nhắc đến chuyện này, dù sao mối quan hệ giữa mình và người ta cũng không phải đặc biệt tốt, nếu nói ra, trái lại có thể khiến người ta cảm thấy mình thấy sang bắt quàng làm họ.
Chẳng qua cô không ngờ An Thiên Tứ lại là công tử nhà giàu có.
DTV
Khương Chi nhún vai, đưa mắt nhìn Lâm Huệ Chi rời đi, quay đầu cô cũng quên việc này ngay.
Cô đứng đợi trước cửa còn chưa được bao lâu thì Lê Đăng Vân vui vẻ chạy từ trong nhà ra, anh ta vung tay lên, nói như một phú ông: “Được rồi, tôi muốn mua hết hai chiếc máy trong tay cô, bao nhiêu tiền?”
Khương Chi cười, đưa chiếc máy còn lại trong tay mình đến: “Một chiếc hai ngàn năm trăm, hai chiếc năm ngàn.”
Tất nhiên Lê Đăng Vân đã từng tìm hiểu giá tiền của máy nghe nhạc trước đó, anh ta lập tức ném ra một câu: “Cô chờ ở đây!”
Khương Chi cũng không cần đợi lâu, Lê Đăng Vân đã mang tiền ra, còn thân thiết tặng kèm một phong thư lớn, căng phồng, nhìn rất đáng tin. Anh ta đưa phong thư đến tay Khương Chi: “Năm ngàn đồng.”
Khương Chi đếm một lượt, trên mặt lập tức trở nên nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.