Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:37
Lượt xem: 32
Khương Chi mừng rỡ, vội vàng bước lên trước xếp hàng, các hàng khách ở phía sau cô cũng bắt đầu chuyển động theo, một hàng người rất dài, xếp hàng chờ đợi lên xe.
Nhân viên của bến xe cầm loa phát thanh nói: “Mọi người xếp hàng theo số thứ tự trên vé, lên xe theo thứ tự!”
Khương Chi nhìn xuống số ghế trên vé của mình, số 22.
Cô lên xe, tìm đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
DTV
Người rất đông, tất cả đều chen về phía cửa xe, một đám đông rất lộn xộn, mãi đến khi có một nữ nhân viên soát vé ló đầu ra, gào lên: “Trên xe đầy người rồi, mấy người chờ chuyến tiếp theo đi!”
Một trận kêu rên, than thở vang lên bên ngoài xe.
Một lát sau, xe chạy.
Trong xe có tất cả ba mươi chỗ ngồi, những người lên sau không có ghế phải đứng ở đường đi, người này giẫm đạp, va chạm trúng người kia, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khó chịu, bực tức không nhịn được từ trong đám đông.
Ngồi xe từ trấn Đại Danh đến huyện Thấm mất hai giờ.
Lúc Khương Chi xuống xe, sắc mặt cô trắng bệch, một cảm giác buồn nôn cứ cuồn cuộn trong lồng ngực.
Đường xá ở thời này còn gập ghềnh, ổ gà đầy đường, ngồi trên xe giống như đang ngồi xe guồng, cơ thể lắc lư, lảo đảo không ngừng, vì trên xe quá nhiều người nên hô hấp cũng không được thông thuận.
Cô nghỉ ngơi một lát rồi lập tức ra khỏi bến xe.
Tất nhiên huyện Thấm phồn hoa hơn trấn Đại Danh rất nhiều, trước cổng bến xe cũng có hai ba chiếc taxi đỗ ở đó.
Ở thời đại này, hầu hết các xe taxi đều thuộc công ty cho thuê xe, tất cả cũng chỉ có mười mấy chiếc, dân chúng không trả nổi phí taxi nên người đi taxi đều là những đoàn thể của công ty đi công tác.
Khương Chi không quen thuộc với huyện Thấm, hơn nữa cô rất gấp nên đâu còn chú ý đến việc tiết kiệm tiền.
Cô lên một chiếc taxi, nói: “Đồng chí, đến bệnh viện nhân dân huyện Thấm.”
Tài xế lái xe nói tiếng phổ thông vẫn còn xen lẫn tiếng địa phương: “Đến bệnh viện nhân dân huyện Thấm là năm đồng.”
Khương Chi cũng giật mình, vé xe cô đi từ trấn Đại Danh đến huyện Thấm cũng chưa đến năm đồng. Thế nhưng ở thời đại này, taxi chính là “hàng xa xỉ”, lại không có đồng hồ tính tiền nhưng Khương Chi cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô “ừ” một tiếng, xe lập tức lăn bánh.
Trên đường đi, tài xế cũng nói mấy lời.
“Đồng chí đến bệnh viện thăm người sao?
“Bệnh viện này chính là nơi ăn thịt người, chi phí khám bệnh rất cao!”
“Đồng chí muốn đi thăm người thì cũng nên cầm theo ít đồ, hay là tôi chở cô đến cung tiêu xã trước nhé?”
“…”
Thấy Khương Chi không hào hứng thì tài xế cũng không để ý nữa.
Bệnh viện nhân dân huyện Thấm.
Khương Chi trả tiền, xuống xe, rồi chạy một mạch vào bệnh viện.
Có thể nói cơ sở vật chất của bệnh viện nhân dân cấp huyện thành tốt hơn rất nhiều, Khương Chi bước nhanh vào bệnh viện, đến quầy đăng ký hỏi thăm.
“Đồng chí y tá, cô có thể giúp tôi kiểm tra có một bệnh nhân bị phỏng mới chuyển viện từ trấn Đại Danh đến đây vào rạng sáng hôm nay không? Đó là một đứa bé bốn tuổi, phụ huynh tên Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn. Làm phiền cô cho tôi biết họ đang ở đâu, có làm phẫu thuật không?”
Khương Chi thở hổn hển, đầu ngón tay run rẩy đã nói rõ trong lòng cô vô cùng sốt ruột.
Y tá lên tiếng hỏi mà đầu cũng chư từng ngẩng lên: “Cô là gì của bệnh nhân?”
Khương Chi giật mình, nói: “Tôi là em họ của Vương Ngọc Mẫn.”
Cô muốn nói mình là mẹ của đứa nhỏ nhưng nếu nói như vậy thì phải giải thích rất nhiều, mà cô thì không có thời gian.
Y tá ra vẻ đã hiểu, nói: “Cô nhận được điện thoại mang tiền đến sao? Mau chóng đóng tiền chữa trị trước đi! Nếu tiếp tục trì hoãn nữa cũng không phải cách, đứa nhỏ bị phỏng trên diện rộng, cần được xử lý khử trùng, nếu không sẽ dễ dàng phát sinh những bệnh khác, ai sẽ gánh trách nhiệm này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-54.html.]
Khương Chi sững sờ: “Còn chưa điều trị sao?”
Tuy cô không học y nhưng cô cũng biết nếu bị phỏng trên mặt thì mức độ bị phỏng nhất định rất nghiêm trọng, cần phải làm phẫu thuật.
Y tá nói: “Chỉ mới thoa chút thuốc đơn giản thôi, không đóng tiền thì không thể làm phẫu thuật được”.
Khương Chi cố gắng ép buộc mình bình tĩnh lại: “Tiền thuốc bao nhiêu? Bây giờ tôi đóng tiền, nhất định phải nhanh chóng làm phẫu thuật cho đứa nhỏ.”
Y tá nhìn cô: “Cô phải hỏi bác sĩ về việc này, phòng bệnh ở lầu 2, phòng 203, cô đi đi!”
Khương Chi cúi đầu nói cảm ơn, quay người đi lên lầu 2.
Tinh thần cô căng thẳng, đi thẳng một đường đến trước cửa phòng 203.
Đứng trước cửa, Khương Chi bỗng do dự.
Đột nhiên một trận khóc truyền đến từ trong phòng.
Khương Chi căng thẳng, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh có ba giường bệnh, trên mỗi chiếc giường đều có người nằm nhưng ánh mắt của cô đã chú ý đến giường bệnh sát cửa sổ.
Đứa nhỏ nằm trên giường bị bó kín cả người bằng băng gạc, trên mặt cũng được băng bó rất kín, chỉ lộ ra cái mũi và nửa phần trên, đôi mắt mệt mỏi đã híp lại một nửa nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là đôi mắt hạnh rất xinh đẹp, không khác gì đôi mắt của cô.
Cho dù Khương Chi là người mạnh mẽ nhưng vào giờ phút này, cô cũng không khống chế được cảm xúc, trong mắt đã có hơi nước.
Cô há to miệng, giọng nói khàn đặc: “Trụ Tử, mẹ đến rồi.”
Ngay lúc Khương Chi đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, sắc mặt của Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn lập tức tái đi. Tuy Khương Chi rất gầy nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra đường nét trên gương mặt đứa nhỏ rất giống cô, trong thoáng chốc, sắc mặt của hai người họ vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Khương Chi cũng mặc kệ họ, cô đi thẳng đến cạnh giường bệnh.
Dường như vì nghe thấy giọng nói của cô, Trụ Tử đang mơ màng cũng mở mắt ra, ánh mắt cậu bé nhìn lên mặt Khương Chi, chỉ trong chớp mắt, bên trong đôi mắt hạnh to ấy đột nhiên lóe lên tia sáng nhỏ, ánh sáng ấy giống như lưỡi kiếm sắc bén, trong nháy mắt đã đ.â.m Khương Chi đến đầm đìa m.á.u me.
Cậu bé há to miệng mình nhưng không nói ra được tiếng gì.
Khương Chi không ngăn được nước mắt tràn ra, sau cùng cũng chỉ có thể chật vật lau đi.
Cô quay dầu nhìn về phía Trương Thuận, bình tĩnh nói: “Gọi bác sĩ đến đây!”
Trương Thuận vẫn cúi đầu, lúc nghe Khương Chi nói lời này, ban đầu anh ấy thở dài hai tiếng, sau đó mới ra ngoài tìm bác sĩ.
Hai cánh tay của Vương Ngọc Mẫn vặn chéo vào nhau giống như bánh quẩy thừng, vẻ mặt cô ấy rất khổ sở nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Việc trị liệu tốn rất nhiều tiền, chúng tôi không trả nổi số tiền này nên chỉ có thể duy trì bôi thuốc đơn giản.”
Vào lúc này Khương Chi cũng hiểu được vì sao trong nguyên tác, Trụ Tử lại bị để lại sẹo, bị hủy đi gương mặt.
Ở thời đại này, thuốc men rất khó mua, phí trị liệu thì đắt đỏ, gia đình bình thường có đau lòng thì cũng chỉ có thể chịu đựng.
Khương Chi nhắm mắt, không nói gì.
Lúc bác sĩ đến, ông ta đánh giá Khương Chi một lượt, nói: “Cô là gì của bệnh nhân?”
Lúc này Khương Chi đã tỉnh táo lại, cô gằn từng chữ một: “Tôi là mẹ của đứa nhỏ, chúng tôi muốn điều trị ngay, tôi sẽ đóng phí làm phẫu thuật, các người cứ chữa trị.”
Bác sĩ hơi ngạc nhiên, anh ấy cúi đầu nhìn sang Vương Ngọc Mẫn nhưng cũng không có hứng thú nghe ngóng chuyện nhà này.
Bác sĩ nói: “Có chuyện tôi phải nói rõ với cô trước, ở lĩnh vực trị phỏng, do tỷ lệ bị phỏng chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra nên rất ít thuốc men ở lĩnh vực này được nghiên cứu, cũng bởi vì điều này mà tiền chữa bệnh cũng rất đắt.”
Khương Chi gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, cô nói: “Đại khái phải tốn bao nhiêu tiền?”
Bác sĩ im lặng, ngẫm nghĩ một lúc: “Tôi đoán khoảng bốn năm ngàn, hơn nữa để trị liệu phỏng cần trị liệu trong thời gian lâu dài, mà sau này còn phải sử dụng một lượng thuốc lớn, các gia đình bình thường thật sự không thể chi trả nổi số tiền này, các người có muốn suy nghĩ lại không?”
Ông ấy là bác sĩ và đã từng gặp rất nhiều ca bệnh phải từ bỏ điều trị vì chi phí điều trị đắt đỏ.