Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 490

Cập nhật lúc: 2024-11-21 06:43:29
Lượt xem: 10

Hoắc Thế Quang thản nhiên nhìn thoáng qua Hoắc Thế Chi, anh ấy chỉ im lặng trả lời cho sự bi thương của Hoắc Thế Chi.

Anh ấy biết Hoắc Thế Chi khó xử, cũng biết cuộc sống của chị gái mình bên cạnh Ân Đình không khác gì cái c.h.ế.t nhưng Cam Đường của anh ấy c.h.ế.t đau đớn như thế, thê thảm như vậy, anh ấy không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Ân nữa.

Còn về chị gái ruột của mình, nếu cô ta muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Ân Đình thì anh ấy sẽ không còn là em trai của cô ta nữa.

Hoắc Thế Quang nói xong thì quay đầu nhìn quan tài của Triệu Cam Đường một lần nữa, sau đó mới quay người rời đi.

Anh ấy không ở lại chỗ này lâu hơn, cũng không chờ đến ngày Triệu Cam Đường được hạ táng. Hoắc Thế Quang đến vội vàng, rời đi cũng vội vàng nhưng lại khiến những đầu óc của những người tham dự tang lễ hôm nay đều mờ mịt, không hiểu gì.

Hôm nay Hoắc Thế Quang đến đây làm gì?

Vì sao Hoắc Thế Quang lại đánh Ân Đình?

Ý nghĩa trong lời nói của Hoắc Thế Quang chính là muốn cắt đứt quan hệ với chị gái của mình là Hoắc Thế Chi sao?

???

Yến Linh nhìn theo Hoắc Thế Quang đã đi xa, cô ta hơi nghi ngờ, lúc quay đầu định hỏi Khương Chi thì thấy cô đã đứng dậy, cũng chuẩn bị rời đi như Hoắc Thế Quang. Xem ra Khương Chi không có ý định tiếp tục ở lại tham gia náo nhiệt.

Khương Chi vừa rời khỏi nhà họ Dương, cô lập tức nhìn thấy Hoắc Thế Quang chuẩn bị đón xe rời đi.

“Chờ đã!”

Hoắc Thế Quang quay đầu nhìn Khương Chi, bờ môi của anh ấy đã trắng bệch, anh ấy không nói chuyện.

Khương Chi lung lay chìa khóa trong tay mình: “Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi!”

Hoắc Thế Quang im lặng một lúc, sau đó phất tay để taxi rời đi, anh ấy nói với Khương Chi: “Đến… Sân bay.”

Với Hoắc Thế Quang mà, nói hai chữ “sân bay” này không khác gì bùa đòi mạng anh ấy, mỗi lần nhớ đến hay nói ra miệng thì trái tim anh ấy như bị đ.â.m thành ngàn lỗ, đau đớn vô cùng.

Khương Chi nhìn anh ấy, cô gật đầu.

Lên xe, Hoắc Thế Quang ngồi cạnh ghế lái, anh ấy chủ động lên tiếng trước: “Chờ tôi trở về Hồng Kông rồi thì Ân Đình cũng sẽ không tiếp tục ở lại thành phố Thanh này nữa, dù sao chuyện ở đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chiến trường vẫn phải diễn ra ở Hồng Kông.”

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên, giọng điệu thản nhiên: “Anh ta rất hận tôi, nói không chừng sức hấp dẫn của tôi vẫn lớn hơn anh một ít.”

Rốt cuộc Ân Đình có đuổi theo Hoắc Thế Quang về Hồng Kông hay không thì không cần đợi thêm bao lâu sẽ biết thôi.

DTV

Hoắc Thế Quang cười châm biếm, vẻ mặt không có hứng thú.

Khương Chi lái xe không nhanh, mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, thản nhiên hỏi thăm: “Khó khăn của anh đều ở Hồng Kông, một mình anh quay về như thế không sợ mất mạng sao?”

“Trên đời này còn có thứ gì khiến tôi sợ hãi chứ?” Lời này của Hoắc Thế Quang mang đầy ý tự giễu nhưng ánh mắt anh ấy lại tràn ngập bi thương.

Chuyện đáng sợ nhất cuộc đời anh ấy đã xảy ra rồi.

Khương Chi cau mày, cô có thể nghe thấy sự dứt khoát trong lời nói của Hoắc Thế Quang, xem ra lần này trở về Hồng Kông, anh ấy không có ý nghĩ sẽ còn sống, những gì anh ấy sẽ làm cũng chỉ là đòn phản công trước khi chết, Hoắc Thế Quang sẽ tàn nhẫn cắn Ân Đình một nhát mới thôi.

Trong lòng anh ấy đã có ý chết.

Khương Chi mím môi: “Mạng của anh được đổi lấy từ mạng của Triệu Cam Đường, anh chắc chắn muốn giày xéo chính mình như thế sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-490.html.]

Bất chợt Hoắc Thế Quang khẽ giật mình, ánh mắt anh ấy cũng cứng lại trong chớp mắt.

Bàn tay đặt trên đùi Hoắc Thế Quang cuộn chặt lại, anh ấy cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

“Báo thù mà để kẻ thù tổn thương một ngàn nhưng lại tự làm mình tổn hại tám trăm là cách làm ngu xuẩn, nếu chưa tìm được cơ hội có thể một kích g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương thì phải ẩn núp, một đời dài như thế, rồi sẽ tìm được cơ hội mà thôi.”

Lời nói của Khương Chi rất nhẹ nhàng nhưng chui vào tai Hoắc Thế Quang lại rất nặng nề.

Anh ấy hiểu ý nghĩa trong lời nói này của Khương Chi chính là không muốn anh ấy ôm hận mà chết.

“Tuy nhà họ Ân ghê gớm nhưng cũng không bền chắc như sắt thép đâu, nhà họ Hoắc các anh có tiền, rất khó đoán trước giữa tiền tài và quyền lực, cái nào mạnh hơn. Nếu lúc trước anh cả của anh có thể tìm sát thủ đến ám sát tôi thì giờ đây vì sao anh không tìm sát thủ xử lý n Đình?”

“Anh quay về Hồng Kông, điều quan trọng vẫn là nắm lại quyền lực trong nhà họ Hoắc trước, nếu không, chỉ có một lời thù hận như thế cũng là vô ích.”

“Còn nữa, tên Ân Đình đã ngược đãi sát hại quá nhiều cô gái, nói tóm lại cho dù hắn có cẩn thận đến mấy thì vẫn sẽ có sơ hở, giống như Trần Cẩm kia, chẳng phải cô ta chính là một lá bài rất có lợi trong việc kéo tên Ân Đình xuống ngựa sao? Chung quy lại thì vẫn có muôn vàn cách nhưng dùng cứng đối cứng chính là cách ngu xuẩn nhất.”

“Sau này anh có thể đi khắp núi sông ở khắp thế gian, tham quan từng ngõ ngách.”

“Tôi hy vọng anh có thể tự bảo vệ lấy mình, cũng mang theo một phần của Triệu Cam Đường mà sống tốt.”

Giọng nói của Khương Chi rất bình thản nhưng mang đầy ý khuyên nhủ.

Cô đúng là không hy vọng Hoắc Thế Quang sẽ lãng phí tính mạng mà khó khăn lắm mới giữ lại được, vì như vậy sẽ làm phụ lòng nỗi khổ tâm của Triệu Cam Đường, chỉ có một người đã từng c.h.ế.t một lần như cô mới hiểu được được sống sót mới tốt đẹp biết dường nào.

Nghe Khương Chi nói hết, trong nháy mắt Hoắc Thế Quang chỉ cảm thấy cả người mình như được chiếu đầy ánh sáng, tựa như anh ấy vừa thoát khỏi gông xiềng vô hình nào đó.

Hốc mắt Hoắc Thế Quang ửng đỏ, đáy mắt tràn hơi nước.

Trên đường đi, hai người họ không trò chuyện nhiều nữa, xe cũng chạy thẳng đến sân bay.

Trước khi bước xuống xe, Hoắc Thế Quang trịnh trọng nói với Khương Chi: “Cảm ơn cô.”

Dứt lời, anh ấy quay người đi thẳng vào sân bay.

Khương Chi nhìn theo dáng lưng thẳng tắp, bước đi dứt khoát mà không hề ngập ngừng của Hoắc Thế Quang, cô biết anh ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi. Khương Chi không chắc Hoắc Thế Quang sẽ suy tính cho mọi việc nhưng chỉ riêng việc đối đầu với Ân Đình và nhà họ Ân, chung quy lại anh ấy vẫn sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Hoắc Thế Quang cần phải nắm chặt quyền hành trong nhà họ Hoắc thì việc báo thù của anh ấy xem như đã thành công được một nửa.

Nguyện người trải qua ngàn buồm, quay lại vẫn là thiếu niên.

Khương Chi không quay về nhà họ Dương nữa, ở đó đã được xử lý rồi, cô không cần tiếp tục ở đó nữa.

Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Ân Đình sẽ khiến cô buồn nôn.

Khương Chi đến cửa hàng đồ cổ của mình, vừa đến nơi cô đã nghe thấy giọng nói lạ lẫm nhưng vô cùng nhiệt tình: “Anh Hồ, ông chủ của chúng ta có phải là người cực kỳ tốt không? Anh xem ông ấy có thể dùng người như anh, còn dùng bọn em, sau này chúng ta phải siêng năng làm việc cho ông chủ mới được!”

“Cậu chững chạc một chút! Làm nhân viên thì phải có dáng vẻ của một nhân viên, cậu cho rằng chúng ta vẫn ở trong giai đoạn mà không ai quản nữa sao? Nhưng đúng là ông chủ rất tốt.” Người nói chuyện lại không phải Hồ Vĩnh Chí, đó vẫn là một giọng nói rất xa lạ, tuy giọng điệu rất chững chạc nhưng vẫn mang vẻ tò mò.

Hồ Vĩnh Chí khó nén được vui vẻ: “Đại Cường, A Hưng, hai người tìm đến tôi thế này, tôi thật sự rất vui! Bà chủ của chúng ta đúng là một người rất tốt, hai người làm việc cho cô ấy cũng đừng lo lắng, sau này anh em chúng ta đồng lòng, bảo đảm có thể mở rộng cửa hàng của bà chủ.”

Khương Chi lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà sự lo lắng ở đáy mắt cũng đã tan biến rất nhiều.

“Bà chủ!” Hồ Vĩnh Chí nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu, anh ấy lập tức nhìn thấy Khương Chi.

Loading...