Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 489
Cập nhật lúc: 2024-11-20 23:43:27
Lượt xem: 8
Khương Chi nhìn về phía Yến Linh, hỏi: “Sao không vào?”
Yến Linh rót cho cô một cốc nước, không trả lời, nói nhỏ: “Sinh ra trong gia đình giàu có cũng chẳng có ích gì, c.h.ế.t rồi cũng chẳng có mấy ai thực sự thương tiếc, phần lớn mọi người đến đây để mở rộng mối quan hệ, có phải đến chia buồn đâu.”
Lông mi Khương Chi rủ xuống, không nói chuyện.
Yến Linh nhìn Khương Chi, mấp máy môi, an ủi: “Cô nén bi thương.”
Cô ta biết quan hệ giữa Khương Chi và Triệu Cam Đường rất tốt, người kia đột ngột ra đi, chỉ sợ trong tất cả khách mời ngày hôm nay thì có mỗi cô là người thực sự đau buồn.
Khương Chi còn chưa kịp mở miệng, trong đám người kia có người hô lên: “Hoắc Thế Quang tới! Hoắc Thế Quang tới!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Hoắc Thế Quang mặc bộ vest đen, trên n.g.ự.c cài một đóa hoa màu trắng, tóc được chải gọn gàng, sắc mặt không tốt nhưng mà bộ dạng này đâu phải đến để chia buồn, ngược lại giống đi hẹn hò hơn.
Hẳn là anh ta đã nghiêm túc chỉnh trang lại bản thân, chứ không chật vật vì cái c.h.ế.t của vị hôn thê giống như mọi người tưởng tượng.
Yến Linh nhìn bằng ánh mắt thương hại, giọng điệu hâm mộ kèm chút cô đơn: “Mặc dù Triệu Cam Đường đã chết, nhưng đời này có thể gặp được người đàn ông yêu cô ấy sâu đậm như vậy thì cũng không phí hoài một kiếp.”
DTV
Khương Chi nói nhẹ: “Tìm được kho báu thì dễ, tìm được người yêu mình mới khó.”
Cô và Yến Linh đều có thể nhìn ra Hoắc Thế Quang phải lấy dũng khí lớn thế nào để đến gặp mặt Triệu Cam Đường lần cuối, anh ta không đến gặp Triệu Cam Đường đã chết, mà đến để nhìn vị hôn thê mà anh ta yêu nhiều năm.
“Tìm được người yêu mình mới khó ...” Yến Linh nói nhỏ phụ họa, sắc mặt hơi phức tạp.
Hoắc Thế Quang không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, thong thả, kiên định đi vào nhà tang lễ.
Anh ta đến khiến cho những lời chúc phúc của Ân Đình đều dừng lại, hai người nhìn nhau, Ân Đình lui về sau, trả lại sân nhà cho vai chính ngày hôm nay, dù sao người c.h.ế.t cũng là vị hôn thê của Hoắc Thế Quang.
“Thế Quang!” Hoắc Thế Chi vừa nhìn thấy Hoắc Thế Quang thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn bị Ân Đình giam ở trong khách sạn, cô ta chỉ được gặp Hoắc Thế Quang một lần trong bệnh viện khi vừa tới Bắc Kinh, cô ta vô cùng đau đớn khi nghĩ đến việc suýt chút nữa là em trai mình đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn, mà đầu sỏ gây ra lại là cha của đứa bé trong bụng.
Hoắc Thế Chi muốn thoát khỏi vòng tay của Ân Đình nhưng lại bị anh ta giữ rất chắc.
Cô ta chỉ có thể nhìn Hoắc Thế Quang đang chậm rãi bước vào trong nhà tang lễ, quan tâm hỏi: “Thế Quang, em không sao chứ?”
Hoắc Thế Quang và Ân Đình nhìn nhau, ánh mắt như đang nổi sóng cuồn cuộn, sau khi anh ta nghe thấy lời nói của chị gái thì từ từ thu lại ánh mắt, giọng nói bình thản, lạnh lùng: “Vẫn ổn.”
Hoắc Thế Chi nghe được sự xa cách trong lời nói của em trai thì không biết nên phản ứng thế nào.
Anh trai Triệu Cam Đường đi tới, vỗ vai Hoắc Thế Quang, giọng nói nghẹn ngào: “Em không sao là tốt rồi.”
Quan hệ giữa anh và Hoắc Thế Quang luôn rất thân thiết vì em gái Triệu Cam Đường, lúc Hoắc Thế Quang nằm viện thì anh ấy có đến thăm hai lần, nhưng lúc đó Hoắc Thế Quang vẫn đang bất tỉnh nhân sự, không có phản ứng gì.
Hoắc Thế Quang mím môi, trong mắt ngấn nước: “Xin lỗi, là em hại Cam Đường.”
Anh trai Triệu Cam Đường lắc đầu, an ủi: “Sao có thể trách em được? Phanh xe không ăn, không phải là lỗi của em, em trăm ngàn lần không được tự trách mình, nếu không Cam Đường cũng không an lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-489.html.]
Hoắc Thế Quang không giải thích nữa.
Những lời anh ta vừa nói đều là sự thật, nếu không phải vì anh ta thì Triệu Cam Đường cũng sẽ không chết.
Hoắc Thế Quang vừa nói, vừa nhìn lên bức ảnh đen trắng đang treo trên tường, hít một hơi thật sâu, bước vào.
Anh ta đưa tay vuốt ve người trong ảnh, khẽ nói: “Em luôn nói anh giống như kẹo mạch nha, cứ dính lấy em, hiện giờ xem như em có thể hoàn toàn bỏ lại anh rồi, anh cũng không tìm được em nữa.”
“Cam Đường, anh không tìm thấy em nữa rồi.”
Hoắc Thế Quang cười, nước mắt không ngừng rơi xuống, bộ dạng vừa khóc vừa cười khiến mọi người đều im lặng.
Ân Đình nhìn bóng lưng của Hoắc Thế Quang, ánh mắt lóe lên, giọng nói trầm thấp: “Thế Quang, nếu tam tiểu thư nhà họ Triệu nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì sợ là sẽ đau lòng đó. Hình như tôi nghe nói vào ngày xảy ra tai nạn, cô ấy ôm lấy đầu cậu để bảo vệ cậu đúng không?”
Mọi người nghe thấy đều nhíu mày, đây chẳng phải là đ.â.m thêm nhát d.a.o vào người ta sao?
Hoắc Thế Chi tức đến run người, cắn chặt môi, đến khi cô ta nếm được vị rỉ sắt trong miệng thì thấy Hoắc Thế Quang xoay người, đ.ấ.m một phát lên mặt của Ân Đình khiến anh ta lảo đảo, suýt nữa kéo theo cả cô ta ngã xuống.
Hoắc Thế Quang yếu ớt, trông anh ấy như một thư sinh yếu đuối, một nắm đ.ấ.m này giống như đã dốc hết toàn bộ sức lực trong người.
Anh ấy thở hổn hển lùi lại hai bước, để bản thân đứng ngang với bức ảnh trắng đen của Triệu Cam Đường, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ân Đình, đáy mắt như chứa nỗi căm hận được ẩn giấu sâu bên trong mà người ngoài không thể nhìn thấy được.
Hiện trường rơi vào im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ân Đình đẩy Hoắc Thế Chi ra, giơ tay sờ lên gò má mình, ánh mắt hắn mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Thế Quang.
“Thế Quang?” Anh trai của Triệu Cam Đường cũng ngây người nhìn Hoắc Thế Quang, anh ấy không hiểu vì sao Hoắc Thế Quang lại đánh Ân Đình, quan hệ giữa hai nhà Ân – Hoắc là thông gia, cho dù Ân Đình và Hoắc Thế Quang có thế nào thì với người ngoài hai nhà bọn họ cũng là châu chấu cùng trên một chiếc thuyền.
Tính tình Hoắc Thế Quang rất cởi mở, từ trước đến nay anh ấy chưa từng bày ra dáng vẻ của công tử nhà giàu, rất ít gây thù chuốc oán với ai.
Thế nhưng bây giờ anh ấy lại tung nắm đ.ấ.m về phía anh rể trong đám tang của vị hôn thê mình, điều này khiến mọi người ở đây không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Ân Đình dùng đầu lưỡi đẩy bên trong má lên, giọng nói u ám: “Thế Quang, cậu bị cái c.h.ế.t của cô ba nhà họ Triệu làm cho choáng váng đầu óc rồi đúng không? Hay là đầu óc của cậu bị hỏng do tai nạn xe hả? Sức khỏe còn chưa tốt cũng không cần chạy loạn khắp nơi, tránh cho chị gái cậu lo lắng.”
Hai mắt Hoắc Thế Chi rưng rưng, cô ta không để ý đến Ân Đình nữa mà chạy về phía Hoắc Thế Quang, đỡ cánh tay anh ấy, thấp giọng nói: “Thế Quang, có chuyện gì thì trở về từ từ nói.”
Hiện tại nhà họ Hoắc của bọn họ đã không còn vốn liếng để đối đầu với nhà họ Ân, cho dù Ân Đình thật sự có liên quan đến cái c.h.ế.t của Triệu Cam Đường thì ai chịu tin? Hiện trường vụ tai nạn đã bị quét sạch sẽ từ lâu, không còn chứng cứ nào.
Nếu Hoắc Thế Quang vạch mặt với nhà họ Ân ở trước nhiều người thế này, đợi đến khi quay về Hồng Kông, chờ đợi bọn họ sẽ không phải kết quả tốt đẹp gì. Muốn lật đổ nhà họ Ân, họ cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn, tuyệt đối không được mạo hiểm!
Cô ta cũng chỉ có một người em trai như thế, ngàn vạn lần không thể làm ra sai sót gì.
Hoắc Thế Chi nắm chặt cánh tay của Hoắc Thế Quang, trong giọng nói run rẩy còn mang theo vẻ cầu khẩn.
Cánh tay của Hoắc Thế Quang run rẩy, anh ấy từ từ rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Hoắc Thế Chi, giọng nói vừa khàn vừa thấp: “Sau này, Hoắc Thế Quang tôi sẽ không còn mối quan hệ thông gia với nhà họ Ân nữa.”
Vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Hoắc Thế Chi đã trắng như tờ giấy, cô ta không dám tin nhìn chằm chằm vào Hoắc Thế Quang.
Giọng nói của Hoắc Thế Chi run rẩy, sợ hãi: “Thế Quang, em không cần người chị này nữa sao? Trên đời này chị chỉ còn một mình em là người thân! Thế Quang…”