Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-11-20 17:14:45
Lượt xem: 14
Mạnh Lam nhíu mày: “Cô chủ muốn đến bệnh viện sao?”
Bây giờ nhà họ Hoắc và nhà họ Triệu đã loạn như một nồi cháo. Hoắc Thế Quang ở bệnh viện càng là một rắc rối lớn, nhà họ Hoắc cũng sẽ không cho họ tiếp cận dễ dàng. Đến vào lúc này thì không phải ý hay.
Khương Chi ngẩng đầu nhìn Mạnh Lam, lặp lại một lần nữa: “Dẫn người theo, đến bệnh viện với tôi.”
Vẻ mặt Mạnh Lam hơi cứng lại, anh ấy đáp: “Vâng!”
Khi Mạnh Lam đi tìm người thì Khương Chi quay lại cửa hàng đồ cổ, nói với Hồ Vĩnh Chí: “Đóng cửa, đưa Cận Phong Sa và Tiểu Ngự về nhà. Nếu không phải tôi thì cho dù ai gõ cửa cũng đừng mở, biết chưa?”
Hồ Vĩnh Chí cau mày gật đầu, muốn hỏi rõ ràng nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Khương Chi cũng biết không phải chuyện gì tốt lành. Dù gì cũng từng lăn lộn trên đường, sau khi nhanh chóng bình tĩnh lại liền đưa Cận Phong Sa và Tiểu Ngự rời đi.
Khương Chi đứng trước cửa hàng, nhìn những người qua lại, trong đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào.
Cho dù cô đã nhắc nhở nhưng vẫn không thể cứu được Triệu Can Đường. Thế sự khó lường, ngày mai và tai nạn, bạn sẽ không bao giờ biết cái nào đến trước.
Mạnh Lam xử lý công việc rất nhanh. Chẳng mấy chốc, anh ấy đã lái xe quay trở lại, sau lưng còn hai chiếc xe đi theo.
Khương Chi ngồi vào ghế phụ, cả đoàn người hùng hổ đi đến bệnh viện.
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Thanh.
Bệnh viện này rất lớn, chỉ nhìn thoáng qua cũng không thấy hết.
Khương Chi quay đầu lại nhìn, nói với Mạnh Lam: “Anh đi vào với tôi, bảo bọn họ lẫn vào trong người đi đường, tùy cơ ứng biến.”
Nếu bọn họ đi vào đông như thế, có lẽ chưa kịp thấy được Hoắc Thế Quang đã bị bệnh viện cho người đuổi ra ngoài.
Mạnh Lam gật đầu, cùng Khương Chi tiến vào bệnh viện. Hai người cũng không ngừng lại, trực tiếp đi tới khu nội trú. Hoắc Thế Quang ở phòng bệnh riêng 702. Sau khi nhà họ Hoắc đến thì vung tay bao trọn hết các phòng bệnh cả tầng lầu.
Khi hai người đi thang máy thì không lên được tầng 7 nên chỉ có thể đi cầu thang bộ.
Trước cửa cầu thang bộ tầng 7 còn bố trí hai vệ sĩ, cách sắp xếp của Thái Ngọc như vậy lại khiến cho Hoắc Thế Quang vô tình được an toàn hơn nhiều.
“Không được qua đây!” Vừa thấy Khương Chi và Mạnh Lam, vệ sĩ liền sầm mặt đuổi đi.
DTV
“Tôi là bạn của Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường, hôm nay đến thăm bệnh. Hơn nữa tôi còn dẫn theo bác sĩ đến. Đây là bác sĩ giỏi nhất của Thượng Kinh. Nếu cản trở việc điều trị của Hoắc Thế Quang, anh có chịu được trách nhiệm không?”
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, nói chuyện toát ra một luồng khí thế, còn “bác sĩ Mạnh” bị đẩy ra ngoài, toàn thân căng thẳng, vô thức cúi đầu nhìn bản thân, trông chẳng giống bác sĩ chút nào.
Tuy vệ sĩ cũng nghi ngờ nhưng nhìn Khương Chi không giống người bình thường, quả thực có thể là bạn của Hoắc Thế Quang, thái độ của anh ta cũng dịu xuống.
“Chuyện này... được rồi, để tôi đưa hai người qua đó.” Bà chủ của họ chỉ nói không cho người lạ lên lầu, cũng không dặn dò không cho người quen vào thăm nên có lẽ không sao đâu nhỉ?
Dưới sự dẫn dắt của vệ sĩ đang hoang mang, Khương Chi và Mạnh Lam nhanh chóng đến phòng bệnh của Hoắc Thế Quang.
Khương Chi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Hoắc Thế Quang đang nằm trên giường, mặt đầy vết thương.
Mặt anh ta toàn là vết cắt do mảnh kính vỡ, trên trán còn có một vết sưng đỏ lớn. Có vẻ như anh ta vẫn hôn mê đến bây giờ là do tổn thương não bộ. Mặc dù thê thảm nhưng ít nhất anh ta cũng đã giữ lại được một mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-485.html.]
Vệ sĩ đưa người vào nhưng không rời đi, chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
Khương Chi cũng không quan tâm đến anh ta, tự mình đi đến bên giường, nhìn Hoắc Thế Quang. Cô nhớ lại lúc anh ta và Triệu Cam Đường bàn bạc về việc định cư ở nước ngoài, xa lánh những điều thị phi, cả hai đều lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thì trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút thương hại.
Trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, hai người vốn đã hướng tới tương lai lại cách xa nhau như trời với đất.
“Hoắc Thế Quang, xảy ra tai nạn xe hơi, anh bị thương nặng nhưng Triệu Cam Đường lại c.h.ế.t rồi, tất cả đều do anh. Ngày mai là lễ tang của cô ấy rồi, anh yêu cô ấy nhiều năm như vậy, lẽ nào không tiễn cô ấy một đoạn đường cuối cùng sao?”
“Sống ở đời, chung quy phải chịu đựng nhiều thứ cho bản thân mình và người mình yêu.”
“ Ân Đình hại anh như vậy đều là vì nhà họ Hoắc. Nếu anh không muốn hắn ta thành công thì anh phải tỉnh lại, đứng lên báo thù cho Triệu Cam Đường! Nếu không, phần đời còn lại của anh chỉ có thể sống trong sự hối hận.”
Giọng nói của Khương Chi không nhanh không chậm, không to không nhỏ, vang vọng trong căn phòng bệnh trống vắng.
Vệ sĩ đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không thể tin nổi những lời mình nghe được.
Anh ta hơi căng thẳng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, còn nhìn xung quanh một cách dò xét. Một bảo vệ như anh ta có thể nghe những lời này sao? Nhà họ Ân? Tam thiếu gia trở nên như vậy là do nhà họ Ân hại?
Những chuyện bí mật như vậy khiến vệ sĩ cảm thấy không thoải mái, anh ta muốn đuổi Khương Chi ra ngoài nhưng lại không dám.
“Cô chủ... anh ấy” Mạnh Lam nhìn Hoắc Thế Quang, ánh mắt có chút sắc bén.
Khương Chi lắc đầu, ngăn lời nói tiếp theo của Mạnh Lam.
“Hoắc Thế Quang, nếu còn nghĩ đến Triệu Cam Đường thì mau tỉnh lại đi.”
Khương Chi nhìn xuống Hoắc Thế Quang, mắt hạnh bị che lại một nửa, trong đầu suy nghĩ liệu có nên sai người đưa anh ta đi để ngày mai tham dự đám tang của Triệu Cam Đường hay không?
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót gõ xuống sàn, ngay sau đó vang lên một giọng nói sắc lạnh của phụ nữ: “Cậu ở đây làm gì? Ai ở trong đó?!”
Vệ sĩ ở cửa giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Thái Ngọc.
Anh ta vội vàng cúi đầu chào: “Bà cả, là... là bạn của tam thiếu gia, đến thăm bệnh.”
“Bạn sao? Thế Quang lấy đâu ra bạn ở thành phố Thanh?” Trong giọng nói Thái Ngọc đầy vẻ nghi ngờ, sau đó bà ta nặng nề đẩy cửa ra. Hai cánh cửa va vào tường phát ra một tiếng “bốp” rồi lại bật trở lại.
Thái Ngọc cũng nhìn thấy Khương Chi đang đứng bên cạnh giường bệnh quay lưng lại với bà ta cùng với Mạnh Lam đang có vẻ mặt lạnh lùng và đề phòng.
Nhóm vệ sĩ đang đứng ở hành lang nhìn nhau, không biết có nên lên tiếng hay không.
“Cô là ai?” Thái Ngọc bước vào phòng bệnh, cau mày nhìn Khương Chi.
Khương Chi khẽ cười một tiếng, quay người nhìn Thái Ngọc: “Bà cả thật là quý nhân hay quên, mới mấy tháng không gặp đã không nhớ tôi rồi sao? Nhìn bà mặc như thế, xem ra cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh không những không khiến bà tổn thất gì mà còn sống sung túc hơn.”
Thái Ngọc vốn ham mê trang sức, lẽ ra chồng c.h.ế.t thì nên ăn mặc giản dị để thủ tang, nhưng...
Bà ta mặc quần áo sặc sỡ, trên vai còn khoác một chiếc áo khoác lông đỏ thẫm không lẫn tạp chất, trên cổ tay và cổ đeo một bộ trang sức ngọc bích xanh thẳm, nhìn qua liền biết là đồ vô cùng quý giá.
Thái Ngọc vừa thấy Khương Chi, con ngươi liền co lại, tay cũng theo đó mà siết chặt.
Dĩ nhiên bà ta nhớ rõ Khương Chi. Nếu không phải vì người phụ nữ này, con trai bà ta sẽ được cứu chỉ sau một thời gian nữa. Nhưng hiện tại, con trai bà ta chỉ có thể ngày ngày uống thuốc, chờ đợi ngày chết. Điều này đối với bà ta giống như bị xé nát ruột gan.